
Trao đổi với trang tin Fresh News hôm 2-6, ông Tea Banh cho biết Campuchia đã yêu cầu sự giúp đỡ của Trung Quốc.
"Đóng góp của Trung Quốc vào sự phát triển của cảng Ream là nâng cấp khu vực quốc phòng Campuchia trong lĩnh vực hàng hải, giúp Campuchia xây dựng một cơ sở với địa điểm thích hợp, xưởng sửa chữa tàu, bến cảng phù hợp để cập cảng" - ông Tea Banh cho biết.
"Họ đến để giúp đỡ, Campuchia rất biết ơn ... và sự giúp đỡ này đã được trao đổi rõ ràng và sẽ không có ràng buộc gì" – ông Tea Banh nói thêm.
Hồi tháng 10-2020, Campuchia từng xác nhận nước này đã san phẳng một cơ sở nhỏ do Mỹ xây dựng tại căn cứ hải quân Ream. Đây là một phần trong kế hoạch nâng cấp của Campuchia, nhưng lúc đó Phnom Penh bác bỏ thông tin rằng Bắc Kinh sẽ tham gia vào hoạt động nâng cấp.
Cũng trong năm 2020, Lầu Năm Góc đã yêu cầu Campuchia giải thích về việc phá dỡ cơ sở trên.
Phát ngôn của ông Tea Banh được đưa ra sau khi Thứ trưởng Ngoại giao Mỹ Wendy Sherman hôm 1-6 đã có cuộc gặp với Thủ tướng Campuchia Hun Sen, theo đó kêu gọi nhà lãnh đạo Campuchia theo đuổi chính sách ngoại giao "độc lập và cân bằng, vì lợi ích tốt nhất cho dân Campuchia".
Chuyến thăm đến Campuchia của bà Sherman cũng nhằm mục đích làm rõ một số vấn đề xảy ra giữa hai nước, bao gồm việc Campuchia phá dỡ một công trình do Mỹ tài trợ ở Ream.
"Thứ trưởng Sherman bày tỏ quan ngại sâu sắc về sự hiện diện quân sự và việc xây dựng các công trình của Trung Quốc trong căn cứ hải quân Ream ở vịnh Thái Lan" - Bộ Ngoại giao Mỹ cho biết.
Thông cáo của Bộ Ngoại giao Mỹ cho hay "bà Sherman muốn làm rõ về vụ việc này, đồng thời thể hiện sự quan ngại trước mối đe dọa của Trung Quốc ở Campuchia sẽ phá hoại chủ quyền của nước này, ảnh hưởng an ninh khu vực và tác động tiêu cực đến quan hệ Mỹ-Campuchia”.
Chuyến thăm của bà Sherman diễn ra trong bối cảnh Trung Quốc ngày càng trở thành đồng minh kinh tế và chính trị quan trọng đối với Campuchia, trong khi mối quan hệ giữa Trung Quốc và Mỹ đang xấu đi rõ rệt trong những năm gần đây vì nhiều vấn đề.
Mỹ được cho là đang gia tăng can dự vào khu vực ASEAN cũng như các quốc gia thành viên nhằm kiềm chế ảnh hưởng ngày càng tăng của Trung Quốc, đối tác thương mại chính trong khu vực.
Lấy oán trả ân, dân tộc vong ơn bội nghĩa
Tìm hiểu ân oán Việt Nam- Cambodia
Nguyễn Phương Mai
Tại sao xương máu của bao người Việt ngã xuống mà vẫn không thể đổi lại được lòng tin và tình bằng hữu của nước láng giềng?
Cách đây lâu rồi, tôi có hân hạnh được đọc bản thảo cuốn “When broken glass floats” của Chanrithy Him trước khi nó được xuất bản và trở thành một cuốn sách bán chạy khắp thế giới. Tôi đọc say mê, tím tái cả thân thể bởi câu chuyện rùng rợn của một đứa trẻ sống dưới chế độ Khơ-me Đỏ. Chỉ đến khi đọc tới câu cuối cùng, tôi mới như bị dội một xô nước lạnh vào mặt. Chanrithy nói rằng, cô “…thoát chết trong gang tấc, và trái tim cô gái nhỏ thắt lại, bởi cùng với nỗi khổ hạnh đã qua, cô nhìn thấy đất nước Campuchia đang chuẩn bị chìm trong bóng tối cuộc xâm lược từ một kẻ thù truyền kiếp: Việt Nam”.
Những cuộc biểu tình phản đối Việt Nam, những cuộc đụng độ và bài trừ dân Việt ở Campuchia đã diễn ra từ tháng 7 năm ngoái khi chính quyền thân Việt của Hun Sen thắng cử với nhiều cáo buộc gian lận. Đỉnh điểm vào ngày 6-6, Tham tán ĐSQ Việt Nam Trần Văn Thông tuyên bố rằng miền Nam VN đã chính thức thuộc về VN từ rất lâu, trước cả khi Pháp chiếm đóng. Bắt đầu từ tuyên bố này, cờ Việt bị đốt, người Việt bị thanh trừng, lãnh đạo đảng đối lập liên tục gọi thiểu số Việt là “yuon” (savage/man rợ [*]). Trên face của tôi, bạn bè quốc tế liên tục inbox hỏi thăm, bàn bè làm ăn ở Cam cũng cập nhật tình hình lo ngại, báo chí quốc tế hối hả bình luận. Nhưng đương nhiên, cả trăm triệu dân Việt ở ngay sát nách Campuchia phần lớn vẫn nằm duỗi chân ăn mừng quốc khánh của dải đất hình chữ S. Tại sao báo chí VN không đưa tin?
“Nước mày hình chữ C thì có, “Cờ” … kứt ý!” – một bình luận viên gõ như vậy trên một facebook cá nhân mà tôi quen. Hẳn nhiên, comment vô văn hóa này không thể khiến tôi ngồi yên. Căm ghét kẻ dám xúc phạm quê hương là một chuyện, nhưng tôi cũng thấy mình có trách nhiệm phải đi tìm bằng được những lý giải cho nỗi căm ghét đó. Lịch sử ngày bé tôi học chỉ thấy nói người Cam biết ơn người Việt, đâu có nói đến sự căm hận đến mức như vậy?
Một bài viết trên báo Campuchia ngày 6-9 đưa lời dẫn của môt thanh niên Cam “17/20 người trong số bạn bè của tôi ghét VN, và cho rằng VN có âm mưu mờ ám”.. Bài báo cũng nêu ra thực trạng của nhiều người Việt ở Cam, không có quốc tịch, con cái không được đến trường, không được mua đất, chủ yếu sống trên thuyền với nghề sông nước.
Lịch sử (chính thống) luôn được viết bằng ngòi bút của kẻ chiến thắng (Churchill). Chính vì vậy, để trả lời cho câu hỏi tại sao một bộ phận dân Cam ghét VN, tôi quyết định chọn đọc những tư liệu của bên thứ ba, tức là những tư liệu được viết bởi những tác giả không phải người Việt hoặc Cam, và ít có liên quan nhất đến cả Việt Nam và Campuchia. (Tất nhiên không tài liệu nào hoàn toàn khách quan cả, nhưng “không Việt không Cam” thì sẽ dễ có khả năng khách quan hơn). Sau đây là tóm tắt một cách sơ lược nhất. Đề nghị các bạn tìm danh sách tư liệu tham khảo bên dưới để đọc chi tiết.
Vương quốc Khmer nằm kẹp giữa hai láng giềng lớn Việt Thái dần dần mất đất từ nhiều lý do khác nhau. Người Campuchia có câu: “cây thốt nốt mọc đến đâu, đất (xưa) của người Cam trải dài đến đó”. Sách sử Việt Nam có một cách gọi khác, hào hùng hơn: “mang gươm đi mở nước”. Hẳn nhiên, đây là một đường đi phát triển tất yếu của xã hội loài người “cá lớn – cá bé” ở đâu cũng vậy. Đường biên của các bộ lạc, thành phố tự trị, lãnh thổ chư hầu, đế chế và nay là quốc gia đã luôn luôn đổi thay dựa vào thế mạnh yếu của từng xã hội. Lịch sử mà VN gọi là “mang gươm đi mở nước” thực chất là một quá trình lâu dài và phức tạp của nhiều yếu tố chứ không chỉ là thanh gươm: di dân, đồng hóa, áp đặt, thỏa hiệp, và cả đánh chiếm từ Bắc xuống Nam (đề nghị xem thêm các tài liệu tham khảo đã liệt kê ở dưới).
Chính vì vậy, bất kỳ một quốc gia nào cũng nuôi ít nhiều hằn thù với các nước láng giềng bởi những hiềm khích không thể tránh khỏi trong quá trình xác định biên giới bờ cõi. Đối với người Cam, đế chế KHmer rộng lớn khi xưa bị mất hẳn là một lịch sử tơi bời, và điều này có thể khiến chúng ta hiểu tại sao Campuchia chưa bao giờ hết xích mích với người Thái và chưa bao giờ tin tưởng vào người Việt. Khi Việt Nam với tham vọng thành lập một liên mính chống Pháp trên toàn Đông Dương, trực tiếp giúp thành lập Đảng dân tộc cách mạng Campuchia (tiền thân của Đảng Cộng sản Campuchia, tức Khmer Đỏ), thì hai bên trở thành đồng minh thân thiết. Tuy nhiên, đằng sau vỏ đồng minh là niềm uất hận mất nước không bao giờ nguôi ngoai, thậm chí biến thành dã tâm tiêu diệt 50 triệu người Việt đến kẻ cuối cùng. Khmer Đỏ cho rằng Việt Nam âm mưu thành lập Khối Đông Dương (Indochina Federation) và dắt mũi các nước khác trong đó có Campuchia. Với hai lý do này, Khmer Đỏ yêu cầu Việt Nam trả lại đất tổ tiên (đề nghị xem thêm các tài liệu tham khảo đã liệt kê ở dưới)
Với quân số nhỏ hơn nhiều lần, nhưng Khmer Đỏ liên tục thực hiện các cuộc tàn sát đẫm máu dọc biên giới Việt – Cam làm hơn 300.000 người thiệt mạng. Ngày 17-4-1977, chính quyền VN vẫn còn gửi thông điệp chúc mừng chính quyền Khmer Đỏ sau 2 năm thành lập. Đáp lại lời chúc này, 2 tuần sau, đúng dịp 30-4, quân Khmer bất ngờ tấn công thẳng vào An Giang và Châu Đốc, giết hại hàng trăm dân thường. VN đáp trả. Cuối cùng, chịu không nổi những cuộc đụng độ và tàn sát dã man, cộng với lý do cho là Campuchia cấu kết với Trung Quốc, Việt Nam quyết định chính thức kết thúc mối quan hệ đồng minh lúc đó chỉ còn trên danh nghĩa và lật đổ chính quyền Khmer Đỏ bằng vũ lực. Lấy cớ Khmer phạm tội diệt chủng, quân VN tiến vào “giải phóng” Campuchia, lật đổ chính quyền của kẻ từng là đồng minh.
Tuy nhiên, VN không ĐÁNH rồi RÚT, mà dựng lên chính quyền bù nhìn thân Việt và bắt đầu thời kỳ hơn 10 năm đóng quân và ảnh hưởng. Lý do thì có nhiều, trong đó có việc VN muốn diệt hoàn toàn tàn quân Khmer Đỏ. Lưu ý rằng đến tận năm 92, khi các hiệp định quan trọng đã được ký kết thì Khmer Đỏ vẫn tiếp tục tìm giết người Cam gốc Việt với hy vọng họ sẽ không thể bỏ phiếu. Trong khi người Việt gọi đây là cuộc giải phóng nước láng giềng anh em và giúp bạn xây dựng đất nước, chính bản thân người Cam và hầu hết các tư liệu lịch sử ngoài biên giới VN lại cho rằng đây là cuộc xâm lược – (invasion). Khi tôi đến nhà tù S21 nơi trưng bày hàng trăm cái đầu lâu của dân Cam bị giết, giấy trắng mực đen ở đây vẫn tuyên bố VIệt Nam xâm lược Campuchia. Tại sao người Cam coi VN là quân xâm lược? Một lý giải cho cách hiểu này là do VN không bó hẹp các hoạt động của mình tại Cam trong phạm vi quân sự để tiêu diệt tàn quân Khmer, mà nhúng tay quá sâu vào chính trường, áp đặt ảnh hưởng của mình lên chính trường Campuchia, hoặc có những chính sách thiếu khôn khéo khiến nhiều người Cam cho rằng VN không chỉ kết thúc chế độ diệt chủng mà còn đang lũng đoạn hệ thống chính trị Cam. Cần phải phân biệt rõ ràng hai chuyện này với nhau, vì đây là hai thái độ tình cảm riêng biệt. Họ mang ơn vì một chuyện (Khmer Đỏ), nhưng mang oán vì một chuyện hoàn toàn khác (thao túng chính trị). Tuy nhiên, Trung Quốc coi việc VN dựng lên chính quyền bù nhìn thân Việt là một hành động qua mặt “láo xược” của đàn em nên đã khơi nguồn cuộc chiến tranh biên giới 79 để chia lửa với Khmer Đỏ, và để dằn mặt, nhằm bắt Việt Nam dời quân từ phía Nam lên phía Bắc, tạo điều kiện cho Khmer Đỏ lấy lại sức mạnh (xem trích nguồn bên dưới **).
Trong thời kỳ trụ lại Campuchia, Việt Nam bị dư luận thế giới lên án mạnh mẽ với lý do đã dùng vũ lực chiếm đóng nước khác. Nhiều tư liệu cho rằng các quyết định của chính quyền Campuchia trong thời kỳ này đều phải qua sự kiểm duyệt cuối cùng của VN. Mỗi bộ trưởng Cam đều đi kèm một cố vấn người Việt, chưa kể các cố vấn cho thứ trưởng. 80 nước trên thế giới và Liên Hiệp Quốc công nhận chính quyền Khmer Đỏ là chính quyền duy nhất đại diện cho Campuchia, phủ nhận chính quyền bù nhìn do VN lập nên. Nhiều quốc gia dù CÔNG NHẬN CÔNG TRẠNG của VN trong việc xóa bỏ chế độ man rợ của Khmer Đỏ, nhưng lại không tin rằng ý đồ nguyên thủy của VN là thực sự muốn kết thúc chế độ diệt chủng Khmer. Nhiều nước coi việc VN đánh đổ Khmer chỉ là hệ quả phụ của một ván bài chính trị sau khi Khmer tấn công dân thường VN và không còn là đồng minh của chính quyền VN. Thaí Lan không những cưu mang những thành viên thất trận của Khmer Đỏ mà còn cùng khối ASEAN yêu cầu VN lập tức rút quân để người Cam có thể thực hiện một cuộc bỏ phiếu mà không bị ảnh hưởng của thế lực nước ngoài. Một số nghiên cứu thậm chí cáo buộc VN vi phạm nhân quyền khi phong tỏa lương thực các vùng do tàn quân Khmer Đỏ chiếm giữ, khiến hệ quả phụ là hơn 600.000 dân Campuchia chết đói (xem trích dẫn nguồn ở dưới**).
Người Việt lâu nay vốn hay coi thường người Cam, cộng thêm sự kiêu hãnh/ thậm chí thành kể cả ngạo mạn của kẻ tự cho mình là quân giải phóng cứu dân Cam khỏi họa diệt chủng, sự mù mờ dối trá của môn lịch sử đang giảng dạy tại nhà trường (mà thực chất là môn chính trị học, sàng lọc sự kiện)… là những lý do khiến Việt Nam thiếu sự đề phòng với đất nước láng giềng vẫn còn như con thú bị thương này. Bạn tôi nói một bộ phận người Cam nhìn người Việt còn nhiều nghi ngờ sâu sắc hơn cả người Việt nhìn người Trung Quốc. Những người biểu tình chống VN hiện nay ở Cam không đòi lại đất ngày xưa mà chỉ yêu cầu người phát ngôn của VN rút lại lời tuyên bố hồi tháng 6 về thực trạng chủ quyền một phần miền Nam VN trước khi Pháp đô hộ. Những kẻ cực đoan và bị kích động thì yêu cầu đuổi người Cam gốc Việt về nước.
Sẽ còn mất nhiều thời gian để chúng ta hiểu rằng tại sao 15.000 chiến sĩ hy sinh xương máu ở Campuchia với 30.000 người bị thương mà một bộ phận dân Campuchia lại nhanh chóng chuyển từ biết ơn sang oán thán? Tại sao 5% thiểu số người Việt phần lớn là dân nghèo làm nghề chài lưới hiện ở Cam bị một số người bản xứ nhìn nhận như kẻ thù hơn là những người nhập cư đến làm ăn sinh sống? Bản thân tôi sẽ phải tự đi tìm câu trả lời tại sao gia đình của chính mình phải chịu cảnh chia cắt khi đất nước đã thống nhất mà người đàn ông (ba tôi) vẫn phải tiếp tục lên đường cầm súng ở một chiến trường khác ? Tại sao Khmer Đỏ gọi Việt Nam là “cá sấu”? Cuốn sách đen (The Black book) của Khmer ám chỉ rằng chẳng ai tin con cá sấu, kể cả khi nó rơi nước mắt.
Vậy tại sao tôi viết post này? Lý do thứ nhất đơn giản vì báo chí VN không đưa tin, hoặc đưa tin nhỏ giọt. Bất kể một người dân bình thường nào cũng có quyền được biết nếu quốc kỳ của họ bị đốt ở một xứ ngoại bang. Họ có quyền được biết, và có quyền được hiểu tại sao lại nên cơ sự. Có bạn bảo là tôi đổ dầu vào lửa. Ơ hay, ở Cam mới có lửa chứ ở VN thì đã làm gì có dầu mà đòi châm lửa. Nhiều người Việt không hề biết cờ Tổ Quốc bị đốt, rằng người láng giềng ghét mình như mẻ, thì tôi dựng cột khói báo tín hiệu cho hay. Nghe tin dữ yếu tim không chịu được thì mắng người đưa tin là sao? Lại nữa, có bạn kêu vừa đi Cam về xong, chả thấy gì? Đương nhiên là bạn không thấy gì rồi. Bạn muốn trước khi người ta đốt cờ VN sẽ gửi email thông báo đến tất cả mấy chục triệu người ở khắp Campuchia để họ và bạn chuẩn bị mang máy ảnh đến chứng kiến chắc? Hay là bạn muốn bản thân mình ngồi trong quán cà phê mà thấy được tất cả những gì diễn ra ở mọi xó xỉnh trên đời? Ai mà cũng như Phật Bà ngàn mắt ngàn tay thấy được mọi thứ như thế thì cần cóc gì đến báo chí? Trong cuốn Con Đường Hồi giáo tôi vừa xuất bản, có hẳn một chương tôi ở Syria cả tháng trời giữa lúc đất nước nội chiến mà chẳng thấy một giọt máu. Bạn không -thấy-gì không có nghĩa là không-có-gì xảy ra.
Thứ hai, tôi cho rằng sách sử Việt Nam không đưa ra cái nhìn khách quan chân thực. Hẳn nhiên, chúng ta sẽ không-bao-giờ có được cái nhìn khách quan tuyệt đối, nhưng với sự va chạm của những nguồn tư liệu khác nhau không bị kiểm duyệt, chúng ta có thể cố gắng chạm vào gần hơn đến Sự Thật.
Lý do thứ ba, tôi muốn hiểu tại sao người Cam chưa bao giờ ghét người Trung Quốc như ghét người Việt, dù TQ từng chống lưng Khmer Đỏ, thậm chí từ trước khi TQ đầu tư hàng tỷ đô la vào đây và viện trợ đầy phóng khoáng cho Cam? Tại sao Campuchia bỏ phiếu phản lại nỗ lực của khối ASEAN bảo vệ chủ quyền biển Đông chống Trung Quốc tại hội thảo ASEAN 2 năm trước?
Tại sao bên cạnh rất nhiều những người Cam yêu VN lại có những người Cam ghét người Việt đến thế? Tại sao cờ Tổ Quốc tôi bị đốt cháy? Tại sao người Việt ở Cam đang ngày đêm lo sợ?
Tại sao xương máu của bao người Việt ngã xuống mà vẫn không thể đổi lại được lòng tin và tình bằng hữu của nước láng giềng? Tại sao VN tốn kém sức người sức của đến thế mà đổi lại chỉ là một sự nghi ngờ từ phía dân chúng? Nếu ván bài chính trị này tính sai, VN được gì ngoài sự ngã xuống của hàng vạn thanh niên để đổi lại một gia tài oán hận? Khi Hun Sen không còn nắm quyền, VN sẽ xử lý ra sao với một Campuchia thân TQ, xử lý ra sao với tình trạng cả phía Nam lẫn phía Bắc bị bủa vây bởi những láng giềng không hữu hảo?
Ai thực sự biết ơn VN, người Cam hay Hoàng gia Cam? Có phải họ tuy biết ơn VN đã cứu thoát khỏi họa diệt chủng nhưng không thể nguôi đi nỗi thù mất nước từ xa xưa? Có phải họ chịu ơn cứu mạng của VN nhưng lại nhanh chóng bị mất lòng tin khi thấy quân VN sau khi đánh đổ chế độ diệt chủng thì không rút đi mà tiếp tục ở lại, thành lập rồi giật dây chính quyền bù nhìn Heng Samrin?
Có phải những hận thù này đang được cố tình đổ dầu vào lửa, được các đảng phái chính trị đối lập với độc tài Hun Sen ở Cam lợi dụng cho những ván bài chính trị mới, kích động một bộ phận dân chúng tuy nhỏ nhưng hung hăng để tạo phản ứng dây chuyền, và kẻ chịu nạn là những người Cam gốc Việt vô tội?
Hận thù với láng giềng thì hầu như nước nào cũng có. Và tôi tin rằng hận thù nào cũng có thể hóa giải. Trân trọng quá khứ và cởi mở với nhau là điều kiện tiên quyết để tạo nên các mối giao hảo vững bền. Hơn bao giờ hết, quyền lợi của các quốc gia đang được thắt chặt vào nhau.
Hãy nhìn châu Âu mà xem, giết nhau hàng bao nhiêu thế kỷ mà giờ đường biên thênh thang không có cả lính gác. Tạo sao? Bởi châu Âu cũng như rất nhiều nước ngoài châu Âu không ngần ngại phán xét lịch sử của chính mình, phân tích chi ly cái gì đúng cài gì sai, chửi rủa những lỗi lầm của chính mình, liên tục nhắc thế hệ đi sau về những sai phạm của thế hệ đi trước. Có bạn tên @Phạm Trang comment ở dưới nói rằng có đất nước nào bôi xấu lịch sử của mình đâu. Sai! Lịch sử VN thì đương nhiên là ta làm cái gì cũng đúng. Nhưng nếu bạn bước ra thế giới sẽ thấy nhiều nước văn minh không dùng lịch sử như một thứ đồ trang điểm cho đẹp hay công cụ tuyên truyền mà là một KHOA HỌC, tức là có đúng có sai, có phản biện và tranh luận. Cứ cách vài chục bước chân ở trung tâm Berlin bạn sẽ thấy những tấm biển lớn, chữ hai thứ tiếng Anh-Đức thông báo về những sự kiện lịch sử đen tối của Quốc Xã đã từng diễn ra ở địa điểm hay tòa nhà này trong quá khứ. Trẻ con Hà Lan được học về chủ nghĩa phân biệt chủng tộc dã man ở Nam Phi mà chính cha ông họ dựng lên, thậm chí bài quốc ca của họ vẫn còn nguyên trạng lời hát: “chúng ta nguyện trung thành với hoàng đế Tây Ban Nha”. Người Pháp và Anh thẳng thắn nhìn nhận hậu quả của những năm dài đô hộ thế giới, lập ra hàng trăm quỹ cứu trợ để hòng chuộc lại một phần lỗi lầm. Người Mỹ không che giấu sự thật về những vụ tàn sát người da đỏ. Thậm chí cả những nước có chủ nghĩa dân tộc cao như Thổ Nhĩ Kỳ cũng đã bắt đầu công nhận cuộc diệt chủng người Armenia. Thế giới vừa kỷ niệm 100 năm chiến tranh thế giới thứ nhất, hàng triệu bông hoa được cài lên áo cho TẤT CẢ những chiến sĩ ngã xuống ở cả hai phe, bất phân ta-địch.
Người chết luôn luôn được tôn trọng, nhưng những nguyên nhân và hệ quả của chiến tranh, những quyết định của KẺ LÀM LÃNH ĐẠO thì phải được nhìn nhận rõ ràng đúng sai. Phán xét lịch sử KHÔNG ĐỒNG NGHĨA với phán xét hành động hy sinh xương máu của các chiến sĩ mà là phán xét quyết định của người làm lãnh đạo, gửi quân ra chiến trường. Nói một cách khác, phải phán xét đúng sai để có thể tiết kiệm và tránh được đổ máu cho những người lính của hiện tại và tương lai. Như vậy, cái chết của họ mới không thành những con số vô nghĩa. Tại sao những quốc gia này làm thế? Bởi lịch sử sẽ trở nên vô dụng nếu ai cũng chăm chăm cho rằng mình làm gì cũng đúng, nếu sai thì thì có những lý do này nọ để thông cảm được. Chỉ có tôn trọng lịch sử, nhìn nhận và phán xét đúng sai rõ ràng thì những mối thâm thù mới có thể hóa giải, mới thấy cái chết là không cần thiết, những người từng giết nhau mới có thể nắm tay nhau trở thành bạn làm ăn.
Mối quan hệ Việt Cam may mắn chưa đến mức thảm sát nghiêm trọng như những ví dụ tôi nêu ra ở trên, nhưng cũng lại phức tạp hơn vì trắng đen không rõ ràng, người Cam vừa mang ơn vừa mang oán. Các làn sóng nghi ngờ, thậm chí thù hằn đối với người Việt là có thật. Tôi tin rằng hai nước Việt Cam hoàn toàn có thể để quá khứ sang một bên, hóa giải ân oán như chúng ta đã từng làm với Nhật, Pháp, Mỹ. Nếu chúng ta có thể tha thứ được cho kẻ thù, tại sao không thể lắng nghe tâm tư của kẻ mình từng cứu nạn? Và để hóa giải thì buộc phải có sự chân thành, phải có thành ý thực sự muốn tìm hiểu tại sao người hàng xóm lại ghét và nghi ngờ tấm chân tình của mình đến thế dù được mình cứu sống. Trước khi mắng họ vô ơn, hãy kiềm chế cơn giận và lắng nghe họ giãi bày.
Đường biên giới Việt Cam có thể sẽ không bao giờ thay đổi nữa. Cũng như những đường biên giới khác trên thế giới này sẽ không bao giờ thay đổi nữa. Tôi cũng như hàng triệu người Việt khác sẽ luôn ôm vào lòng hình ảnh đất nước hình chữ S. Nhưng tôi cũng sẽ phải hiểu rằng, cùng với hình ảnh lá cờ Tổ Quốc bị đốt cháy, lịch sử không bao giờ khép lại hay sang trang. Người ta chỉ cố tình hay vô ý quên nó đi trong chốc lát mà thôi.
Chú thích:
(*) Nhiều người Cam gọi Việt là “youn”, nhưng một số không hiểu nghĩa. Một cách lý giải khác cho từ này là do chiết xuất từ chữ Yueh theo cách người Tàu gọi người Việt.
(**) Con số người Cam chết được trích từ tư liệu của cuốn “Cambodia’s Curse: The Modern History of a Troubled Land” (Lời nguyền của Campuchia: Lịch sử hiện đại của một mảnh đất đầy trắc trở), tác giả Joel Brinkley
(***) Sách tham khảo thì rất rất nhiều. Tuy nhiên đây là hai cuốn tôi cho là có khá nhiều thông tin cho những ai muốn tìm một ý kiến ngoài cuộc về lịch sử của mối quan hệ Việt Cam. Không nhất thiết phải đồng ý, nhưng đọc để tham khảo và biết các nhà sử học quốc tế nhìn nhận chúng ta như thế nào:
– “Why Vietnam Invaded Cambodia: Political Culture and the Causes of War” (Tại sao Việt Nam xâm lược Campuchia – Văn hóa chính trị và nguyên nhân của cuộc chiến), tác giả Stephen J. Morris
– Genocide by Proxy: Cambodian Pawn on a Superpower Chessboard (Con tốt đen Campuchia trong ván cờ của các nước lớn), của tác giả Micheal Haas.
1. Bạn gọi quá trình VN mở rộng xuống phía Nam là gì tùy bạn. Ở post này, tôi chỉ đưa ra hai cách nhìn, một là của lịch sử VN (mở nước). Hai là của người Cam (mất nước). Bản thân tôi chấp nhận cả hai. Quan điểm của tôi là luôn nhìn lịch sử thông qua những mất mát cũng như vinh quang của cả hai phe.
2. Người Cam đương nhiên biết ơn người Việt, Hun Sen lại càng biết ơn tợn. Thế nên ông ấy mới lên tiếng đính chính là “người Việt không xâm lược Campuchia mà là revive (cứu sống) Campuchia. Không có người Việt, dân Cam chắc không chỉ dừng lại ở con số hơn 2 triệu người chết dưới bàn tay diệt chủng man rợ của Khmer Đỏ.
3. Tuy nhiên, cùng với sự biết ơn đó là sự oán ghét CHƯA thể nguôi ngoai. Tâm lý người Cam vì vậy rất nhạy cảm, vì họ vừa biết ơn lại mang oán. Thế nên mới có chuyện trong khi chúng ta tưởng họ mang ơn mình thì họ đốt cờ VN. Mối thù này tuy không bùng phát ra ngoài, không phải ai ai cũng mang trong đầu, chỉ một số nhỏ dân chúng bị kích động, nhưng nó là mối thù có thật, và nó được các đảng đối lập lợi dụng triệt để để thu hút phiếu bầu. Post này để cho bạn biết cái gì đang diễn ra, và cá nhân tôi đang cố gắng tìm hiểu tại sao nó lại diễn ra như thế. Đừng có đặt chữ vào mồm tôi, cho là tôi ủng hộ các đường biên quốc gia trên thế giới có thể vẽ lại. Vẽ lại thế quái nào được. Ai mà cũng đòi trả lại đất đai từ xa xưa thì thành Israel-Palestine hết à? Mệt lắm các nhà suy diễn ạ! Đừng có hồ đồ kết luận tôi phản động, vô ơn, về phe nọ phe kia, không tôn trọng xương máu người ngã xuống. Bạn nào mắc lỗi này tôi xin block thẳng luôn. Đơn giản vì bạn đã vi phạm một trong những nguyên tắc tối thiểu của tranh luận văn minh: chỉ thảo luận về ý kiến chứ không xúc phạm cá nhân người nêu ý kiến.
4. Vì vậy post này là hành trình cá nhân tôi đi tìm câu hỏi tại sao người Cam mang ơn mà trả oán. Nhiều bạn cứ thích xoáy vào những dẫn chứng lịch sử, không chịu mở lòng đặt mình vào vị thế của người Cam để có thể hiểu được nỗi lòng của họ. Thậm chí có bạn còn ngang nhiên nói rằng bản chất của người Cam là như thế: VÔ ƠN. Nói thế thì có khác gì những người Trung Quốc mắng VN vô ơn, được TQ giúp cho bao nhiêu đạn dược để đánh nhau mà lại phản bội lại công hàm Phạm Văn Đồng? Có bao nhiêu người TQ có thể ngồi xuống bình tĩnh lắng nghe người Việt giải thích ngọn ngành? Nếu mình không thể làm được thế với Campuchia thì đừng đòi hỏi TQ phải hiểu tại sao VN nổi giận.
5. Một số bạn bảo sao lại nói ra chuyện này, không có lợi. Tôi cho rằng nhiều người Việt không hể biết một bộ phận dân Cam lại có thể ghét mình đến mức này. Phải lựa chọn giữa hai trường hợp: (1) Sống cạnh một người hàng xóm ghét mình nhưng mình BIẾT TẠI SAO nó ghét mình, và (2) Sống cạnh một người hàng xóm ghét mình nhưng minh KHÔNG HỀ BIẾT, lại cứ tưởng nó MANG ƠN mình nhiều lắm. Bạn chọn cách nào?
6. Đừng có đòi tôi phải đưa ra giải pháp. Tôi là dân đen giống như bạn, thấy chuyện thì tri hô lên, cùng lắm là tốn công mày mò thêm để hiểu “tại sao”. Chúng ta trả thuế cho nhà nước làm cái việc “tìm ra giải pháp”. Tôi không phải là nhà nước.
7. Tuy nhiên, nếu bạn hỏi tôi sẽ làm gì với tư cách cá nhân, thì tôi xin thưa là sẽ gửi tất cả những người bạn Campuchia mình quen biết một lá thư, nói rằng mày biết không, có một ông nhà thơ ở nước tao tên Nguyen Duy nói rằng: “bên nào thắng thì nhân dân cũng bại”. Tao hiểu tại sao mày cáu, tao hiểu tại sao mày ghét người Việt. Tao hứa sẽ tìm hiểu thêm về lịch sử. Chuyện của chính quyền với nhau, xin mày đừng lẫn lộn với chuyện của dân đen.
Các bài báo về vấn đề này đây nhé! Tôi chọn 4 link, để tạo sự khách quan, một link của Cam, link của Việt (hai thứ tiếng của báo Thanh Niên và Dân Trí), hai link còn lại của phương Tây, và Al-jazeera được tôi coi như hãng thông tấn có vai trò làm cân bằng cán cân với phương Tây.
Báo chính thống của Campuchia
http://www.cambodiadaily.com/news/khmer-krom-protesters-burn-vietnamese-flag-66356/
Báo nhà mình
http://dantri.com.vn/kieu-bao/mot-nguoi-viet-tai-campuchia-bi-danh-hoi-dong-den-chet-839801.htm
http://www.thanhniennews.com/politics/vietnam-pm-asks-cambodia-to-discourage-antivietnamese-nationalism-30108.html
Hãng thông tấn Al-jazeera
http://www.aljazeera.com/indepth/features/2014/01/cambodia-protests-unmask-anti-vietnam-views-2014122101345786547.html
Hãng thông tấn Reuter
http://www.reuters.com/article/2014/04/29/us-cambodia-racism-idUSBREA3R1CN20140429 Nguồn bài đăng
Thủ tướng Phạm Minh Chính điện đàm với Thủ tướng Trung Quốc
Bình Giang |

Ngày 4/6, Thủ tướng Phạm Minh Chính có cuộc điện đàm với Thủ tướng Trung Quốc Lý Khắc Cường để trao đổi về nhiều nội dung thiết thực.
Bộ Ngoại giao cho biết, hai Thủ tướng đã trao đổi về nhiều nội dung thiết thực, góp phần củng cố, tăng cường tin cậy chính trị; chia sẻ những khó khăn, thuận lợi, kinh nghiệm và cùng bàn các giải pháp thúc đẩy quan hệ hai nước trong thời gian tới, nhất là về các nội dung kinh tế-xã hội.
Thủ tướng Phạm Minh Chính thông tin về kết quả Đại hội lần thứ XIII của Đảng và đường lối đối ngoại của Việt Nam, trong đó nhấn mạnh việc giữ gìn và phát triển tình hữu nghị truyền thống, quan hệ Đối tác hợp tác chiến lược toàn diện Việt-Trung luôn được Đảng, Chính phủ Việt Nam xác định là ưu tiên hàng đầu, trọng tâm trong chính sách đối ngoại của Việt Nam; việc tăng cường và phát triển quan hệ lành mạnh và hiệu quả Việt Nam-Trung Quốc là nhân tố quan trọng cho sự ổn định và phát triển của mỗi nước, đóng góp vào hòa bình, hợp tác và phát triển ở khu vực và trên thế giới.
Hai Thủ tướng nhất trí cao cho rằng, trên cơ sở mối quan hệ hữu nghị truyền thống và sự chỉ đạo trực tiếp của các đồng chí lãnh đạo chủ chốt hai Đảng, hai nước, đứng đầu là đồng chí Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và đồng chí Tổng Bí thư, Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình, cùng với nỗ lực của cả hai bên, quan hệ hai Đảng, hai nước đã tiếp tục phát triển tốt đẹp trên tất cả các lĩnh vực trong thời gian qua.
Hai Thủ tướng trao đổi và đạt được nhận thức chung về tầm quan trọng của mối quan hệ láng giềng hữu nghị truyền thống, đối tác hợp tác chiến lược toàn diện Việt Nam-Trung Quốc và các biện pháp tăng cường quan hệ thời gian tới như: Duy trì thường xuyên giao lưu, tiếp xúc cấp cao và các cấp với hình thức linh hoạt, phù hợp trong bối cảnh hiện nay; nâng cao chất lượng, hiệu quả và tính bền vững của hợp tác trong lĩnh vực kinh tế, thương mại, đầu tư; chia sẻ kinh nghiệm phòng chống dịch COVID-19 và phát triển kinh tế-xã hội ở mỗi nước; phối hợp chặt chẽ tại các cơ chế quốc tế và khu vực.
Hai Thủ tướng trân trọng mời sang thăm lẫn nhau vào thời điểm thích hợp khi tình hình dịch bệnh được kiểm soát.
Trao đổi về việc tăng cường hợp tác thực chất giữa hai nước, hai Thủ tướng cho rằng thời gian tới hai bên cần quan tâm chỉ đạo đối với các lĩnh vực như: Có biện pháp khắc phục tình trạng nhập siêu của Việt Nam, tăng cường nhập khẩu các mặt hàng nông, lâm, thủy, hải sản của Việt Nam, nhất là một số trái cây đang vào mùa vụ như vải thiều, xoài, thanh long, nhãn…; không để đứt gãy chuỗi cung ứng, sản xuất giữa hai nước và quốc tế.
Hai Thủ tướng khẳng định tính cần thiết của việc thúc đẩy thực hiện, hoàn thành các dự án hợp tác với Trung Quốc tại Việt Nam, trong đó có dự án đường sắt Cát Linh-Hà Đông; đề nghị hai bên tăng cường hợp tác trong phòng chống COVID-19, mong muốn và tìm các giải pháp phù hợp, hiệu quả để Trung Quốc hợp tác, hỗ trợ thực hiện chiến lược vaccine của Việt Nam.
Hai Thủ tướng cũng nhấn mạnh tầm quan trọng của hợp tác nghề cá Vịnh Bắc Bộ và việc thúc đẩy sớm ký kết Thỏa thuận về thiết lập đường dây nóng về các vụ việc phát sinh đột xuất của hoạt động nghề cá trên biển Việt-Trung.
Về vấn đề trên biển, Thủ tướng Phạm Minh Chính đề nghị cùng nỗ lực duy trì hòa bình, ổn định, xử lý ổn thỏa vấn đề trên biển theo tinh thần nhận thức chung cấp cao và thượng tôn pháp luật, trong đó có Công ước Liên Hợp Quốc về Luật Biển năm 1982, kiểm soát tốt bất đồng và thấu hiểu, quan tâm đến lợi ích, quyền lợi chính đáng, hợp pháp và bối cảnh của nhau để cùng thúc đẩy giải quyết vấn đề Biển Đông theo phương châm từ dễ đến khó, không để ảnh hưởng đến tổng thể quan hệ hai nước. Nỗ lực cùng ASEAN tích cực thúc đẩy đàm phán xây dựng Bộ Quy tắc ứng xử ở Biển Đông (COC) có tiến triển, sớm đạt COC hiệu quả, thực chất.
Thủ tướng Trung Quốc chúc mừng Đảng Cộng sản Việt Nam tổ chức thành công Đại hội XIII và những thành tựu mà Việt Nam đạt được trong phát triển kinh tế-xã hội và phòng chống dịch bệnh COVID-19; khẳng định Đảng, Quốc vụ viện và nhân dân Trung Quốc coi trọng quan hệ với Việt Nam, sẵn sàng tiếp tục đưa quan hệ láng giềng hữu nghị Việt Nam-Trung Quốc phát triển đi vào chiều sâu, hiệu quả, mang lại lợi ích thiết thực cho nhân dân hai nước.
Ông Lý Khắc Cường nhất trí tăng cường hợp tác, hỗ trợ Việt Nam trong phòng chống dịch COVID-19; khẳng định coi trọng sự quan tâm và những đề nghị của Việt Nam trong hợp tác kinh tế, thương mại và đầu tư; mong muốn thúc đẩy các cơ chế đàm phán trên biển sớm đạt tiến triển thực chất, nhất là nỗ lực cùng ASEAN sớm đạt được Bộ quy tắc ứng xử ở Biển Đông (COC).
Hỗ trợ nhân dân Campuchia phòng, chống dịch COVID-19
(ĐCSVN) – Chủ tịch Liên hiệp các tổ chức hữu nghị Việt Nam Nguyễn Phương Nga cho biết món quà vừa trao tặng là tấm lòng của Hội Hữu nghị Việt Nam - Campuchia với mong muốn hỗ trợ nhân dân Campuchia vượt qua khó khăn, chiến thắng dịch COVID-19, đồng thời góp phần củng cố, vun đắp tình đoàn kết, hữu nghị tốt đẹp giữa nhân dân hai nước.
![]() |
Chủ tịch Liên hiệp các tổ chức hữu nghị Việt Nam Nguyễn Phương Nga thay mặt Hội trao cho Đại sứ Campuchia tại Việt Nam Chay Navuth khoản hỗ trợ 500 triệu đồng. |
Chiều 12/5, tại Đại sứ quán Vương quốc Campuchia tại Việt Nam, Hội Hữu nghị Việt Nam - Campuchia đã trao tặng số tiền mà Hội và các tổ chức thành viên của Hội quyên góp được nhằm góp phần chia sẻ, hỗ trợ nhân dân Campuchia phòng, chống dịch COVID-19.
Tại lễ trao tặng, Chủ tịch Liên hiệp các tổ chức hữu nghị Việt Nam Nguyễn Phương Nga đã thăm hỏi, trao đổi thông tin về tình hình đại dịch COVID-19.
Chủ tịch Liên hiệp các tổ chức hữu nghị Việt Nam Nguyễn Phương Nga đã thay mặt Hội trao cho Đại sứ Campuchia tại Việt Nam Chay Navuth khoản hỗ trợ 500 triệu đồng, qua đó mong muốn Đại sứ có thể giúp chuyển số tiền trên tới Hội Hữu nghị Campuchia - Việt Nam để hỗ trợ nhân dân Campuchia trong giai đoạn khó khăn này.
Chủ tịch Nguyễn Phương Nga cho biết Việt Nam và Campuchia là hai nước có quan hệ láng giềng hữu nghị gắn bó và truyền thống chia sẻ, hỗ trợ lẫn nhau trong khó khăn. Món quà vừa trao tặng là tấm lòng của Hội Hữu nghị Việt Nam - Campuchia với mong muốn hỗ trợ nhân dân Campuchia vượt qua khó khăn, chiến thắng dịch COVID-19, đồng thời góp phần củng cố, vun đắp tình đoàn kết, hữu nghị tốt đẹp giữa nhân dân hai nước.
Bày tỏ xúc động khi tiếp nhận khoản hỗ trợ ý nghĩa từ Hội Hữu nghị Việt Nam - Campuchia, Đại sứ Campuchia tại Việt Nam Chay Navuth gửi lời cảm ơn chân thành tới Hội, các cá nhân và tổ chức của Hội đã giúp đỡ nhân dân Campuchia phòng, chống dịch COVID-19.
Đại sứ Chay Navuth khẳng định đây không chỉ là nghĩa cử nhân đạo, mà còn phản ánh tình hữu nghị truyền thống, tình đoàn kết mạnh mẽ và tình cảm láng giềng tốt đẹp giữa hai dân tộc./.
Đại tướng Mỹ: 'Lòng tin dành cho Bắc Kinh đang cực kỳ thấp'
Vì sao Mỹ rất chú ý tới căn cứ hải quân tại Campuchia?
Mỹ được cho là luôn chú ý tới căn cứ hải quân Ream, cũng như bất kỳ cơ sở quân sự nào khác có sự hiện diện của Trung Quốc trên lãnh thổ của Campuchia vốn có thể đón tàu cỡ lớn và máy bay quân sự.
Trong chuyến thăm Campuchia ngày 1/6, Thứ trưởng Ngoại giao Mỹ Wendy Sherman bày tỏ thẳng thắn bày tỏ quan ngại về việc nước này phá công trình do Washington tài trợ tại căn cứ hải quân Ream tại thành phố Sihanoukville và để Bắc Kinh hiện diện quân sự ở đây. Trong cuộc gặp với Thủ tướng Hun Sen, bà Sherman kêu gọi nhà lãnh đạo Campuchia "duy trì chính sách đối ngoại độc lập và cân bằng, vì lợi ích tốt nhất của người dân Campuchia".
Đây không phải lần đầu tiên Washington lên tiếng quan ngại về căn cứ quân sự này. Và câu hỏi đặt ra là điều gì khiến Mỹ luôn lo ngại về căn cứ quân sự của Trung Quốc ở Campuchia?
Theo trang tin Khmer Times, có 4 lý do cho lo ngại của Mỹ.
Thứ nhất, Mỹ rất lo ngại về sức mạnh của Trung Quốc và lo lắng về việc Bắc Kinh vượt mặt. Lo ngại thất bại trước Trung Quốc trong cuộc cạnh tranh vị thế và tầm ảnh hưởng trên toàn cầu đã khiến Mỹ luôn sẵn sàng "săn đón" bất kỳ quốc gia nào, dù lớn hay nhỏ, đang muốn xích lại gần Trung Quốc.
Thứ hai, Mỹ đang áp dụng chính sách tiếp cận "chặn mọi thứ của Trung Quốc" để kiềm chế ảnh hưởng của Bắc Kinh ở Campuchia và các nơi khác.
Ông Kurt Campbell, quan chức hàng đầu phụ trách các chính sách đối ngoại châu Á của Tổng thống Mỹ Joe Biden, đã nói rằng thời kỳ Mỹ "bắt tay thỏa thuận" với Trung Quốc đã qua và giờ là lúc bùng nổ "cạnh tranh gay gắt". Dựa trên cách tiếp cận đó, Washington nỗ lực cạnh tranh các hoạt động kinh tế và đầu tư tư nhân của Bắc Kinh vào Campuchia.
Thứ ba, Mỹ có thể muốn bí mật điều gì đó trong tòa nhà công trình mà Washington tài trợ tại căn cứ Ream. Và một khi Campuchia có ý định làm điều gì đó khác với tòa nhà này, Washington cảm thấy lo lắng.
Thứ tư, Mỹ muốn có căn cứ trên đất Campuchia. Washington không hề che giấu mong muốn mở rộng thêm các căn cứ quân sự để hỗ trợ chiến lược Ấn Độ-Thái Bình Dương nhằm kiềm chế Trung Quốc. Chẳng hạn, có thông tin cho rằng, Palau đã mời Mỹ xây một căn cứ quân sự trên lãnh thổ để đối phó với Trung Quốc sau khi Pakistan từ chối lời mời này.
Cũng theo tờ Khmer Times, Campuchia liên tục phải giải thích rằng, họ sẽ không bao giờ chấp nhận bất kỳ căn cứ quân sự nước ngoài nào trên đất của mình, kể cả của Trung Quốc hay Mỹ.
Ream là căn cứ hải quân lớn nhất của Campuchia, nằm ở phía đông nam thành phố cảng Sihanoukville.
Hồi năm 2019, Mỹ cũng đã từng gây sức ép mạnh mẽ yêu cầu Campuchia giải thích rõ ràng sau khi Phnom Penh hủy bỏ hợp đồng sửa chữa một cơ sở huấn luyện và bến tàu tại căn cứ Ream. Washington lúc đó lo ngại Phnom Penh có thể cho phép Bắc Kinh lập căn cứ quân sự trên lãnh thổ nước này. Giới chức quốc phòng Campuchia lúc đó ngay lập tức bác bỏ những hoài nghi của Washington.
Mối lo ngại của Washington lại bùng lên hồi tháng 10/2020 sau khi Trung tâm Nghiên cứu chiến lược và quốc tế (CSIS) của Mỹ công bố các hình ảnh vệ tinh cho thấy một cơ sở quốc phòng do Mỹ tài trợ ở căn cứ Ream đã bị phá hủy. Các chuyên gia CSIS lo ngại Campuchia phá hủy cơ sở quốc phòng này để phục vụ thỏa thuận ngầm với Trung Quốc.
Thủ tướng Campuchia Hun Sen lên tiếng bác bỏ nghi vấn trên, khẳng định Trung Quốc không bao giờ có quyền tiếp cận căn cứ hải quân Ream bất kể Bắc Kinh tài trợ dự án nâng cấp căn cứ này. Theo Thủ tướng Hun Sen, hiến pháp Campuchia cấm bất kỳ căn cứ quân sự nước ngoài nào tại nước này.
Thanh Thành
Tổng hợp