PHỤ LỤC Dành cho Diễn Đàn Thế Kỷ Hình Hồ Chí Minh trong quân phục Giải Phóng Quân Trung Cộng (được trưng bầy trong viện bảo tàng ở Hà Nội)
Nhân dịp Tết Ất Mùi, đảng Cộng Sản Việt Nam đã long trọng tổ chức lễ kỷ niệm 85 năm thành lập đảng để phô trương các “thành tích” vĩ đại. Để đánh giá đúng đắn các “thành tích” của đảng Cộng Sản Việt Nam, chúng ta cần phải xét duyệt trước tiên quá trình thành lập tổ chức nầy.
Nói chung, ngoài việc cướp đoạt chánh quyền một cách bất hợp pháp bằng bạo lực cách mạng để được thụ hưởng giàu sang phú quý với một nếp sống xa hoa vương giả như vua chúa dưới thời phong kiến, đảng Cộng Sản Việt Nam đã gặt hái nhiều thất bại hơn thành công. Ngược dòng lịch sử cận đại, người Việt trong và ngoài nước hãy khách quan và trung thực tìm hiểu giai đoạn thành lập đảng Cộng Sản Việt Nam dày đặc dối trá.
Thành lập đảng Cộng Sản Việt Nam
Ai thành lập đảng Cộng Sản Việt Nam?
Chính Đệ tam Quốc tế Cộng sản đã chủ trương, tài trợ và thành lập đảng Cộng sản Việt Nam sau khi cho ra đời đảng Cộng Sản Pháp năm 1920 tại Tours và đảng Cộng Sản Trung Quốc năm 1921 tại Thượng Hải để bành trướng chủ nghĩa cộng sản tại Tây Âu và Á châu. Theo chỉ thị của Tổng Bí thư đảng Cộng Sản Liên Xô Josef Stalin, Nguyễn Tất Thành, bí danh Nguyễn Ái Quốc (bút danh chung của Nhóm Ngũ Long tại Paris) từ Thái Lan đến Quảng Châu rồi qua Hong Kong tham dự việc thành lập đảng Cộng Sản Việt Nam ngày 3-2-1930 tại một sân đá banh.
Tham dự buổi họp thành lập Đảng có 6 người Việt (Nguyễn Ái Quốc, Hồ Tùng Mậu, Trình Đình Cữu, Nguyễn Đức Cảnh, Lê Hồng Sơn và Lê Tán Anh) và một đại biểu Quốc tế Cộng sản. Tài liệu cộng sản Việt Nam không nói tên của người đại biểu Quốc tế Cộng sản nhưng các tư liệu tham khảo cho biết nhân vật ngoại quốc nầy tên Hồ Tập Chương, phái viên Cục Đông phương Quốc tế Cộng sản. Nguyễn Ái Quốc và Hồ Tập Chương đều là cán bộ của Cộng sản Quốc tế , thành viên Ban Trù bị thành lập đảng Cộng Sản Việt Nam.
Nguyễn Ái Quốc và Hồ Tập Chương đã từng làm việc chung với nhau từ năm 1929 đến khi cả hai bị bắt giam năm 1931: Nguyễn Ái Quốc bị Cảnh Sát Anh bắt giam tại Hong Kong, Hồ Tập Chương bị Trung Hoa Quốc Dân Đảng bắt giữ tại Quảng Châu, một thành phố lớn của tỉnh Quảng Đông.
Hồ Tập Chương là ai?
Hồ Tập Chương là người sắc tộc Hakka (Hẹ) sanh năm 1903 tại Miêu Lật, địa khu Đồng La, đảo Đài Loan.
Tốt nghiệp Đại học Công nghiệp Đài Bắc, Hồ Tập Chương là một người uyên bác Hán văn, nói lưu loát tiếng Quảng Đông và tiếng Hẹ, thông thạo Nhật ngữ và Anh ngữ, yêu thích phiêu lưu,mạo hiểm và vân du giang hồ, có năng khiếu thích ứng với ngành gián điệp.
Năm 1931, sau khi bị Trung Hoa Quốc dân Đảng bắt giữ tại Quảng Châu vì bị tình nghi là cán bộ cộng sản, Hồ Tập Chương đã được Lâm Y Lan, nữ đảng viên cộng sản Trung Quốc dưới quyền của Đào Chú, giải cứu, đưa đến thành phố cảng Hạ Môn, tỉnh Phước Kiến, rồi chuyển về Quảng Tây để khai thác hầm mỏ và hoạt động cho Cộng sản Trung Quốc tại biên giới Hoa-Việt năm 1932. Vì vậy, thành phố Mông Cáy, giáp giới Quảng Tây, rất quen thuộc đối với ông ta.
Kể từ thời điểm nầy, Hồ Tập Chương chấm dứt liên lạc với gia đình, bỏ lại vợ con ở Đài Loan. Hồ Tập Chương kể như thất tung trong thời chiến loạn. Trên một giấy thông hành (passport) có dán ảnh Hồ Tập Chương do Cảnh Sát Anh tịch thu năm 1931 tại nhà của Nguyễn Ái Quốc, Hồ Tập Chương đổi tên là Hồ Chí Minh.
Năm 1933, sau một thời gian ẩn trú tại Thái Lan, Hồ Tập Chương trở về Hạ Môn, đáp tàu thủy đi Thương Hải trên đường đi Moscow. Tại đây, Hồ tập Chương được Vera Vasilieva, Chủ nhiệm Quốc tế Cộng sản phụ trách Việt Nam, bố trí cho học tập tại Học viện Lenin trong 5 năm (1933-1938) để cải tạo thân phận thành một con người khác. Trong thời gian 5 năm cải tạo tại Moscow, Hồ Tập Chương đã học tiếng Việt và tiếng Pháp, trau dồi Nga ngữ để đóng trọn vai trò của Nguyễn Ái Quốc đã qua đời trong mùa hè năm 1932 vì bịnh lao phổi trầm trọng.
Trở về Trung Quốc
Năm 1938, sau 5 năm học tập cải tạo tại Moscow, Hồ Tập Chương trở về Diên An, căn cứ địa của đảng Cộng Sản Trung Quốc dưới bí danh Hồ Quang. Với quân hàm Thiếu tá, Hồ Quang được phái đến phục vụ trong Tập đoàn quân 18 Bát lộ quân của Thống chế Diệp Kiếm Anh hoạt động trong tỉnh Quảng Tây.
Năm 2014, chánh quyền Trung Quốc công bố một bí mật lịch sử đã được giấu kín trên nửa thế kỷ:
Chủ tịch Hồ Chí Minh của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa là Thiếu tá Hồ Quang của Quân Giải Phóng Trung Quốc.
Địa bàn hoạt động của Hồ Tập Chương tức Hồ Quang là tỉnh Quảng Tây. Các thành phố Nam Ninh, Quế Lâm và Liểu Châu của tỉnh Quảng Tây cũng như vùng biên giới Hoa-Việt quá quen thuộc đối với ông ta. Từ Quảng Tây, Hồ Quang được đảng Cộng Sản Trung Quốc đặc phái qua Việt Nam thi hành một sứ mạng đặc biệt 2 năm sau khi từ Moscow trở về Diên An. Để hỗ trợ Hồ Quang hoàn thành nhiệm vụ, đảng Cộng Sản Trung Quốc cung cấp cho ông ta một số võ khí và cán binh bảo vệ cẩn mật hang Pác Bó trong tỉnh Cao Bằng.
Nhưng theo các tài liệu dối trá của đảng Cộng Sản Việt Nam, nhân vật từ Trung Quốc trở về Việt Nam năm 1940 và ẩn trốn trong hang Pác Bó là Nguyễn Ái Quốc. Nhân vật nầy cũng có thói quen thường qua lại biên giới Hoa-Việt để đến tỉnh Quảng Tây. Tại đây, ông ta bị tướng Trương Phát Khuê của Trung Hoa Quốc Dân Đảng bắt giữ năm 1942 vì bị tình nghi là gián điệp cộng sản Tàu. Năm 1943, Nguyễn Ái Quốc được trả tự do và trở về Pác Bó với tên đổi mới là Hồ Chí Minh, tên của Hồ Tập Chương từ năm 1931. Đảng Cộng Sản Việt Nam cũng khẳng định Chủ tịch Hồ Chí Minh tức Nguyễn Ái Quốc là tác giả tập thơ Nhật Ký Trong Tù sáng tác trong thời gian bị tướng Trương Phát Khuê giam cầm tại Quảng Tây (1942-1943)
Vén màn bí mật
Để giải mã một bí ẩn lịch sử đã được giấu kín từ năm 1940, người Việt chúng ta cần phải đặt tin tưởng vào sự xác nhận trên giấy trắng mực đen của chính Chủ tịch Hồ Chí Minh trong một bài viết tháng 1 năm 1949 tựa đề Đảng Ta đăng trên Tạp Chí Sinh Hoạt Nội Bộ dưới bút danh Trần Thắng Lợi, nguyên văn như sau:
“Cuối năm 1929, đồng chí Nguyễn Ái Quốc trở lại Tàu cùng với đại biểu các nhóm khai hội ở Hương Cảng. Trong số 7,8 đại biểu, ngoài đồng chí Nguyễn Ái Quốc và tôi (tức Hồ Chí Minh), nay chỉ còn đồng chí Hồ Tùng Mậu và Trịnh Đình Cữu, đồng chí Tán Anh (Lê Tán Anh) và vài đồng chí nữa đã oanh liệt hy sinh cho đảng và cho dân tộc lâu trước Cách Mạng tháng 8.” (Xem Hồ Chí Minh Toàn Tập, tập 5, trang 547).
Chủ tịch Hồ Chí Minh đã viết ra một sự thật: Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh là hai người khác nhau. Ông ta viết bài Đảng Ta trước khi quyển sách của Trần Dân Tiên (tức Hồ Chí Minh) tựa đề Những Mẫu Chuyện Về Đời Hoạt Động Của Hồ Chủ Tịch viết bằng Hán văn được in và xuất bản tại Thượng Hải năm 1949, dịch ra tiếng Pháp và xuất bản tại Paris năm 1950, dịch ra tiếng Việt năm 1951 để từ đó đảng Cộng Sản Việt Nam lập luận rằng Hồ Chí Minh là Nguyễn Ái Quốc!
Tại sao quyển sách của Trần Dân Tiên (Hồ Chí Minh) lại viết bằng Hán văn, in và xuất bản trước tiên bên Tàu trong khi Hồ Chí Minh là Nguyễn Ái Quốc, người Việt? Phải chăng quyển sách nầy do một người Tàu (Hồ Tập Chương) viết bằng Hán văn và phải được đảng Cộng Sản Trung Quốc kiểm duyệt trước khi xuất bản tại Thượng Hải năm 1949?
Hơn nữa, Nguyễn Ái Quốc chỉ có trình độ sơ cấp về Hán văn, nhân vật nầy nếu còn sống hoàn toàn không có khả năng viết một quyển sách bằng Hán văn. Mặt khác, nếu Hồ Chí Minh là Nguyễn Ái Quốc, ông ta cũng không có đủ vốn liếng Hán văn để trước tác tập thơ Nhật Ký Trong Tù gồm có 134 bài thơ siêu tuyệt. Nguyễn Ái Quốc cũng không thể thông thạo ngôn ngữ riêng biệt của sắc tộc Hakka.
Trái lại, Hồ Tập Chương rất uyên bác về Hán văn. Trình độ cao của Hồ Tập Chương về Hán văn đã thể hiện rõ rệt trong tập thơNhật Ký Trong Tù do ông ta viết trong thời gian lao lý (1942-1943) tại Quảng Tây, sử dụng Hán văn trác tuyệt và các thành ngữ đặc thù của sắc tộc Hakka (Hẹ).
Sau một thời gian dài tuyên truyền gian dối về lý lịch của Hồ Chí Minh, đảng Cộng Sản Việt Nam đã phải công nhận một sự thật lịch sử: Cục Văn Thư và Lưu Trử của Cộng Sản Việt Nam đã chánh thức công bố:
Hồ Chí Minh là Thiếu tá Hồ Quang của Quân Giải Phóng Trung Quốc.
Hồ Chí Minh là ai?: không phải là Nguyễn Ái Quốc – Nguyễn Tất Thành mà là Hồ Tâp Chương người Trung Hoa!
01 tháng 7 năm 1955, Mao Trạch Đông, Lưu Thiếu Kỳ chiêu hiền đãi “sĩ tử” họ Hồ. Cá tính Hồ Chí Minh từ nhỏ đến già vẫn mê say kịch Nói, Bắc Kinh. (Veb. Cục Văn thư và Lưu trử Việt Nam)
Nói tóm lại, trong thời gian 3 thập niên từ 1940 (năm Hồ Chí Minh về hang Pác Bó) đến 1969 (năm Hồ Chí Minh qua đời), đảngCộng Sản Việt Nam đã không phát hiện lãnh tụ tối cao của họ là một người Tàu mà còn tôn vinh người nầy là Cha Già của dân tộc Việt Nam, thờ phượng ông ta tại lăng Ba Đình, trong các chùa chiền và tư gia của đồng bào trong nước. Đến ngày nay,Cộng Sản Việt Nam mới đành phải công nhận: Hồ Chí Minh là Thiếu tá Hồ Quang của Quân đội Trung Cộng, một người Tàu. Đó là một sự xấu hỗ và thất bại to lớn đầu tiên của đảng Cộng Sản Việt Nam.
Mùa Xuân California
Thẩm phán Phạm Đình Hưng
Tư liệu về Nguyễn Ái Quốc trên báo Pháp năm 1932
áo L’Humanité – Cơ quan ngôn luận của đảng Cộng sản Pháp – đăng ngày 9 tháng 8 năm 1932, No 12292 – Người sáng lập: Jean Jaurès, Trụ sở: Rue Montmartre Paris.
Cuối cùng đã tìm ra tờ báo đăng tin Nguyễn Ái Quốc đã chết trong tù.
Rốt cuộc thì Nguyễn tất Thành (tiếm danh Hồ chí Minh) thật thì chết tại nhà tù HongKong năm 1932 vì mắc bệnh lao (nhìn hình thì biết liền,và cũng lạ là tại sao tụi CS Pháp,kể cả Liên Xô ,Tầu cộng không chịu bồi bổ cho hắn ta để chết sớm như vậy?)còn Hồ tập Chương thay Nguyễn tất Thành sau nầy là giả và VC đang thờ thằng chệt Hồ tập Chương trong lăng Ba Đình để gạt người dân và thâu tiền.Nguyễn tất Thành hay Hồ Quang,thiệt , giả, thì đều là tay sai của đảng CS Quốc tế Nga Tầu,cho nên cái đảng CSVN do Nguyễn tất Thành thành lập, đã chối bỏ tổ quốc VN do vua Hùng gầy dựng nên trên bốn ngàn năm,đang âm mưu Hán hoá dân Việt qua chữ mới lai Tầu của tên Việt gian Bùi Hiền, nay được tiếp sức bởi tên Việt gian khác là Hồ ngọc Đại cũng không có gì phải ngạc nhiên.Điều ngạc nhiên là dân Việt không chịu đứng lên để dẹp tà quyền CS tay sai bán nước cho Tầu,cam chịu nhục sống kiếp nô lệ?
Tài liệu lịch sử: Cuối cùng đã tìm ra tờ báo đăng…
NGUYỄN ÁI QUỐC SÁNG LẬP VIÊN KIÊN CƯỜNG CỦA ĐẢNG CỘNG SẢN ĐÔNG DƯƠNG ĐÃ CHÊT TRONG TÙ.
Kenny Hoang Cuối cùng mình đã tìm ra tờ báo đăng ngày 9/8/1932 về cái chết của Nguyễn Ái Quốc trong nhà tù Hongkong. Le vaillant fondateur Du Parti communiste indochinois est Mort emprisonne Người sáng lập dũng… |
Cuối cùng mình đã tìm ra tờ báo đăng ngày 9/8/1932 về cái chết của Nguyễn Ái Quốc trong nhà tù Hongkong.
Le vaillant fondateur Du Parti communiste indochinois est Mort emprisonne
Người sáng lập dũng cảm của Đảng cộng sản đông dương đã chết khi bị cầm tù
Đây là bản dịch nhanh của nhóm chị Lữ thị Tường Uyên về bài báo này.
“Chúng ta hãy chiến đấu để giải phóng Đông Dương
NGUYỄN ÁI QUỐC SÁNG LẬP VIÊN KIÊN CƯỜNG CỦA ĐẢNG CỘNG SẢN ĐÔNG DƯƠNG ĐÃ CHÊT TRONG TÙ.
Nguyễn Ái Quốc, sáng lập viên Đảng Cộng Sản Đông Dương, đã bị đế quốc Anh tống ngục, theo yêu cầu của thực dân Pháp, và đã chết vì bệnh lao tại nhà thương của nhà tù Hồng Kông.
Một chiến binh dũng cảm, suốt đời ông ta luôn luôn nung nấu mục tiêu đưa chủ nghĩa cộng sản vào Đông Dương, thuộc địa đang bị thực dân Pháp cai trị bằng chính sách sắt máu, để đoàn kết giai cấp công nông cho mục tiêu giải thực.
Ông ta đã thành lập Đảng Cộng Sản Đông Dương, là tổ chức lãnh đạo đấu tranh của giai cấp công nông, và ông ta, dù bị thực dân cực lực khủng bố, sẽ lãnh đạo họ, với sự hỗ trợ tích cực của giai cấp vô sản Pháp, sẽ dẫn họ đến chiến thắng.
Thực dân Pháp đã giết Nguyễn Ái Quốc, nhưng thực dân sẽ không thành công trong nỗ lực ngăn cản người Đông Dương đấu tranh giải thực. Thực dân đã cấm trồng lúa để “giải quyết” khủng hoảng kinh tế, một hành động không có kết quả gì ngoại trừ làm cho tình trạng chết đói thêm tồi tệ. Thực dân đã đốt làng Sơn Dương, khiến cho sáu gia đình lâm vào cảnh màn trời chiếu đất. Và 2,000 cu li đồn điền đã bị đuổi việc và đang biểu tình tuyệt thực ở Sài Gòn.
Thực dân Pháp đã giết Nguyễn Ái Quốc, cộng vào sự bắt bớ hàng ngàn người, gồm cộng sản kiên định lẫn những công nông đấu tranh cho quyền sống và tự do của họ, Đảng Cộng Sản anh em của chúng ta ở Đông Dương đang kiên cường chiến đấu ở tuyến đầu. Hàng tá người lính và những người làm cách mạng khác đã đứng lên và tiếp tục công việc của Nguyễn Ái Quốc.
Cùng thời gian mà thực dân Pháp giết Nguyễn Ái Quốc trong nhà tù, Đảng Cộng Sản Đông Dương anh hùng đã khởi động một chương trình hành động hướng dẫn hàng triệu công nông trong công cuộc đấu tranh chống thực dân Pháp.
Ủy Ban Trung Ương Đảng Cộng Sản Pháp, kính cẩn nghiêng mình trước di hài của lãnh đạo cộng sản Nguyễn Ái Quốc, và nhiệt liệt tán thành chương trình hành động của Đảng Cộng Sản Đông Dương, đã được ủy ban lâm thời phê duyệt, chương trình này sẽ tiếp tục và khuyến trương cuộc chiến đấu được Nguyễn Ái Quốc khởi xướng.
Văn bản đó chứng minh được sự trưởng thành vững mạnh của đảng anh em của chúng ta. Nó chứng minh rằng mặc dù bị chủ nghĩa thực dân đàn áp dã man ngoài sức tưởng tượng, dù có những cuộc tàn sát đẫm máu ở Nghệ Tĩnh và Nghệ An, năm 1930, thực dân Pháp đã không ngăn cản được sự lớn mạnh của Đảng Cộng Sản Đông Dương anh em chúng ta, càng càng vững mạnh, ngày càng kiên định với cuộc đấu tranh của nhân dân Đông Dương, và của giai cấp vô sản nói chung.
Thực dân Pháp vừa giết chết đồng chí Likvey, thư ký Đảng Cộng Sản của chúng ta trong nhà tù Sài Gòn và tống ngục người thành lập đảng này.
Trung ương Đảng Cộng Sản Đông Dương sẽ trả lời cho sự mất mát này bằng một chương trình hành động để giải phóng Đông Dương khỏi ma cà rồng hút máu gọi là thực dân và những kẻ ủng hộ chúng, cái đám xã hội chủ nghĩa Pháp và giai cấp phong kiến cũng như giai cấp tiểu tư sản.
Tờ L’humanité sẽ cho xuất bản bản tóm tắt của chương trình hành động của Đảng Cộng Sản Đông Dương.
Ủy Ban Trung Ương Đảng Cộng Sản Pháp kêu gọi tầng lớp công nhân Pháp tích cực liên minh ủng hộ nhân dân Đông Dương, những người đang đói khát và bị tra tấn, để gia tăng đấu tranh chống lại kẻ thù chung, thực dân Pháp.
Đảng Cộng Sản Pháp kêu gọi nhân dân Pháp cùng lính thuộc địa và lính lê dương cũng như giai cấp công nông đừng quên rằng công nhân, cu li, tay sai thực dân ở Đông Dương là anh em của mình và kẻ thù thật sự chính là những kẻ áp bức dân Đông Dương. những liệt sỹ đã bỏ mình chỉ vì thực dân muốn bảo vệ quyền lợi của tài phiệt Pháp, vua cao su, công nghiệp, ngân hàng.
Ngay khi anh em Đông Dương cho ra mắt chương trình hành động, thì chúng ta nên theo gương của họ để ủng hộ họ trong công cuộc đấu tranh giành tự do và khởi xướng cuộc đấu tranh của chúng ta bằng một cuộc cách mạng chống lại thực dân của chính chúng ta.”
[https://www.facebook..com/100000860783492/posts/1942905052414835/]See Translation
[https://www..facebook.com/photo.php?fbid=1942904875748186&set=pcb.1942905052414835&type=3]
[https://www..facebook.com/photo.php?fbid=1942904855748188&set=pcb.1942905052414835&type=3]
[https://www..facebook.com/photo.php?fbid=1942904865748187&set=pcb.1942905052414835&type=3]
[https://www..facebook.com/photo.php?fbid=1942904985748175&set=pcb.1942905052414835&type=3]
Chúng ta hãy đấu tranh giải phóng Đông Dương
Nguyễn Ái Quốc, sáng lập viên kiên cường của Đảng Cộng Sản Đông Dương đã chết trong tù
Nguyễn Ái Quốc, người sáng lập ra Đảng Cộng Sản Đông Dương đã bị đế quốc Anh giam cầm dưới sự đồng lõa của thực dân Pháp, đã chết vì bệnh lao phổi tại bệnh xá của nhà tù Hồng Kông.
Là một chiến binh dũng cảm, ông suốt đời nung nấu mục tiêu đưa chủ nghĩa cộng sản vào Đông Dương, nơi thực dân Pháp đang cai trị bằng một chính sách sắt máu, để đoàn kết hai giai cấp công nhân và nông dân trong công cuộc đấu tranh giải phóng.
Ông đã lập ra Đảng Cộng Sản Đông Dương và là người đứng đầu trong các cuộc đấu tranh của hai giai cấp công nông. Dù bị bọn đế quốc ra sức khủng bố, ông kiên quyết dành phần thắng lợi cho nhân dân dưới sự hỗ trợ tận tâm của giai cấp vô sản Pháp.
Bọn đế quốc đã sát hại Nguyễn Ái Quốc, nhưng chúng không ngăn chặn được công cuộc đấu tranh giải phóng của người dân tại Đông Dương. Bọn chúng cấm dân trồng lúa và xem đó là một ‘phương thuốc’ để bài trị cơn khủng hoảng kinh tế. Nhưng giải pháp đó không đem lại bất kỳ hiệu quả nào ngoài việc phơi bày nạn đói ngày càng rõ hơn. Chúng vừa mới đốt làng Sơn Dương, khiến cho sáu gia đình lâm vào cảnh màn trời chiếu đất. Nhưng 2000 công nhân tại đồn điền cao su bị sa thải đã tập hợp lại để tổ chức một cuộc diễn hành chống nạn đói tại Sài Gòn.
Bọn đế quốc Pháp đã sát hại Nguyễn Ái Quốc, nhưng dù cho họ bắt bớ hàng ngàn chiến binh cộng sản anh dũng, vốn chỉ là những công dân và nông dân muốn đấu tranh cho quyền được sống và được thoát khỏi ách thống trị, Đảng Cộng Sản anh em của chúng ta ở Đông Dương vẫn luôn kiên cường chiến đấu ở tuyến đầu. Hàng chục tân chiến binh và những nhà cách mạng đang đứng lên để nối tiếp sự nghiệp của Nguyễn Ái Quốc.
Đồng thời điểm Nguyễn Ái Quốc bị bọn đế quốc sát hại trong tù, Đảng Cộng Sản Đông Dương đã anh dũng khởi động một chương trình hoạt động để hướng dẫn hàng triệu công dân và nông dân đứng lên đấu tranh chống lại đế quốc Pháp.
Ủy Ban Trung Ương Đảng Cộng Sản Pháp chúng tôi vừa kính cẩn nghiêng mình trước di hài của nhà lãnh đạo cộng sản Nguyễn Ái Quốc, vừa nhiệt liệt tán dương chương trình hành động của Đảng Cộng Sản Đông Dương. Ủy Ban Trung Ương Đảng Cộng Sản Đông Dương lâm thời đã phê duyệt chương trình này và họ sẽ tiếp tục và khuếch trương công cuộc chiến đấu do Nguyễn Ái Quốc khởi xướng.
Chương trình hành động này đã cho ta thấy được sự trưởng thành của đảng cộng sản vốn còn non trẻ của người anh em chúng ta. Nó cũng chứng minh rằng, dù cho bọn thực dân đang tiến hành những cuộc đàn áp dã man nhất cho tới giờ, dù cho chúng đang thực hiện những cuộc tàn sát đẫm máu tại Nghệ Tĩnh và Nghệ An vào năm 1930, bọn đế quốc Pháp đã không ngăn cản được Đảng Cộng Sản Đông Dương anh em chúng ta ngày càng lớn mạnh hơn, kiên định hơn và liên kết chặt chẽ hơn trong công cuộc đấu tranh của nhân dân Đông Dương và nhất là giai cấp vô sản.
Đế quốc Pháp vừa sát hại đồng chí Likvey, bí thư Đảng Cộng Sản Đông Dương của chúng ta tại nhà tù Sài Gòn và sát hại cả người thành lập đảng này.
Trung ương Đảng Cộng Sản Đông Dương sẽ đáp những hành động này bằng cách phát huy chương trình giải phóng Đông Dương ra khỏi ách thực dân hút máu và những kẻ ủng hộ chúng như Đảng Xã Hội Pháp và giai cấp phong kiến tư sản bản địa.
Tờ L’Humanité sẽ công bố bản tóm tắc chương trình hành động của Đảng Cộng Sản Đông Nam Dương (ĐCSĐND) (Parti communiste Indochinois, P.C.I.).
Ủy ban Trung ương Đảng Cộng sản Pháp kêu gọi giai cấp công nhân Pháp tăng cường liên minh với nhân dân Đông Dương trong công cuộc đấu tranh, những người đang bị kẻ thù chung của chúng ta là đế quốc Pháp bỏ đói và tra tấn.
Chúng tôi đặc biệt yêu cầu công nhân xã hội chủ nghĩa gia nhập mặt trận đấu tranh duy nhất chống đế quốc và tránh xa con đường đẫm máu của thực dân. Chúng đang muốn lôi kéo người vào đảng của họ theo con đường của Varenne, con đường ghê tởm đầu rơi mà Liên Minh Xã Hội Bắc Bộ quảng bá sau cuộc nổi dậy Yên Báy và Bắc An Nam.
Chúng tôi kêu gọi các binh sĩ và thủy thủ Pháp, các công dân Pháp đang sống tại các thuộc địa và lính lê dương, và cả công nhân và nông dân, đừng bao giờ quên rằng những công nhân, cu li, những người chân đất Đông Dương đều là anh em của họ. Và đừng bao giờ quên kẻ thù thực sự của họ là những kẻ áp bức dân tộc lầm than này, kẻ đã đẩy họ vào tuyệt lộ thảm khốc chỉ vì lợi ích duy nhất của giới tư bản Pháp, của các vua cao su, công nghiệp, ngân hàng.
Ngay sau khi Đảng anh em ta công bố chương trình hoạt động của họ, chúng ta hãy tập trung hỗ trợ những lực lượng tiêu biểu mới trong công cuộc đấu tranh giải phóng của họ, và tăng cường lực lượng của ta vào tất cả các hoạt động cách mạng nhằm chống lại chủ nghĩa đế quốc của chính quốc gia chúng ta.
***
Xem thêm hình ảnh sưu tầm từ Thông Luận:
____
(FB Martin Lương, FB Hoàng Kỳ Nguyễn và FB Lữ Thị Tường Uyên tạm dịch ý chính của bài báo này sang tiếng Việt)
Xin xem thêm bản gốc bằng tiếng Pháp dưới đây do FB Martin Luong gõ lại.
Tư liệu để tham khảo thêm: Nguồn gallica.bnf.fr / Thư Viện Quốc Gia Pháp – Cảm ơn FB Kenny Hoang đã tìm ra link này!
Source gallica.bnf.fr / Bibliothèque nationale de France
L’humanité – Organe central du Parti Comuniste (S.F.I.C.) Mardi 9 août 1932
29e année No 12292 – Fondateur Jean Jaurès, Rue Montmartre Paris
Luttons pour libérer l’Indochine
NGUYEN AI QUOC LE VAILLANT FONDATEUR DU P.C. INDOCHINOIS EST MORT EMPRISONNÉ.
Nguyen Ai Quoc, fondateur du Parti communiste indochinois emprisonné par l’impérialisme britannique, de complicité avec l’impérialisme français est mort de la tuberculose à l’infirmerie de la prison de Hong Kong.
Militant héroïque, il ne cessa durant toute sa vie de se dépenser sans compter pour faire pénétrer le communisme dans l’Indochine opprimée par le fer et par le feu par l’impénalisme français pour grouper les masses ouvrières et paysannes pour la lutte libératrice.
Il fonda le Parti communiste indochinois qui fut à la tête des luttes des ouvriers et des paysans, et qui malgré la terreur que fait régner l’impérialisme, les conduira, avec le soutien actif du prolétariat de France à la victoire.
L’impérialisme a assassiné Nguyen Ai Quoc, mais il ne réussira pas à étouffer la lutte du peuple indochinois pour sa libération. Il vient, d’interdire la plantation du riz pour «remédier» à la crise économique, mesure qui n’aura d’autre effet que d’accentuer la famine. Il vient d’incendier le village de Son Duong, jetant ainsi 6 familles sur la route. Mais 2.000 coolies licenciés des plantations de caoutchouc ont organisé une marche de la faim sur Saigon.
L’impérialisme français a assassiné Nguyen Ai Quoc, mais malgré les milliers d’arrestations de vaillants communistes, d’ouvriers et de paysans qui ont lutté pour leur droit à la vie et pour leur libération, notre Parti communiste frère d’Indochine reste inébranlable à la pointe du combat. Des dizaines de nouveau militaires et révolutionnaires se lèvent pour continuer l’oeuvre de Nguyen Ai Quoc.
Au moment même où l’Impérialisme assassine Nguyen Ai Quoc dans ses prisons, l’héroïque Parti communiste d’Indochine lance son programme d’action qui sera le guide de millions, d’ouvriers et de paysans dans leur lutte contre l’impérialisme français.
Le comité central du Parti communiste français, en s’inclinant devant la dépouille du chef communiste Nguyen Ai Quoc, salue avec enthousiasme te programme d’action du Parti communiste Indochinois, signé de son comité central provisoire qui continuera et amplifiera la lutte commence avec Nguyen Ai Quoc.
Ce document montre le degré de maturité auquel est parvenu notre jeune parti frère. , en dépit des monstrueux massacres de Nghe Tinh et de Nghe An, en 1930, l’impérialisme français n’a pu empêcher notre Parti frère d’Indochine de grandir, de se renforcer, de se lier chaque jour plus profondément a la lutte du peuple indochinois, aux prolétaires avant tout.
L’impérialisme français vient d’assassiner à la prison de Saïgon notre camarade Likvey, secrétaire du Parti communiste et de faire mourir en prison le fondateur de ce parti.
Le comité central du Parti communiste Indochinois lui répondra par le développement, de son programme d’action qui libérera l’Indochine des vampires impérialistes et de leurs soutiens, les socialistes français et les féodaux bourgeois indigènes.
L’humanité publiera des extraits du programme d’action du P.C.I.
Le Comité central du Parti communiste français appelle la classe ouvrière française à renforcer son alliance de combat avec le peuple indochinois, affamé et torturé, dans une lutte accentuée contre l’ennemi commun, l’impérialisme français.
Il demande particulièrement aux ouvriers socialistes d’entrer dans ce front, unique anti-impérialiste et de s’écarter, de la voie sanglante du colonialisme que veut les entraîner leur parti, celui de Varenne, cette voie hideuse des têtes coupées réclamées par la fédération socialiste du Tonkin après Yen Bay et après l’insurrection du Nord Annam.
Il demande aux soldats et aux marins français, coloniaux et légionnaires eux aussi ouvriers et paysans, de ne jamais oublier que l’ouvrier, le coolie, le nha-qoué d’Indochine sont leurs frères et que leurs vrais ennemis sont les oppresseurs de ce peuple martyr qui les envoient mourir sous un climat meurtrier pour les seuls intérêts des capitalistes français, des rois du caoutchouc, de l’industrie, de la banque.
Au moment où notre parti frère publie son programme d’action, puisons dans l’exemple de nouvelles forces pour soutenir leurs luttes libératrices et mener la nôtre propre en renforçant sur tous les terrains notre action révolutionnaire contre notre propre impérialisme.