Thảm Trạng Dân Tộc Vô Cùng Đau Đớn Của người Việt thời dại HCM
08.01.2024 16:13
Trong Xã Hội Cộng Sản, đa số là Công Nhân, Đảng Cộng Sản là VUA PHONG KIẾN, Công Nhân là GIAI CẤP NÔ LỆ TÔI TỚ bị ĐẢNG bóc lột đến xương tủy.
Nhiều cô dâu Việt bị gia đình chông TQ cho uống thuốc kích dâm Tàu làm tình tập thể để giải quêt sinh lý gia đình, giạ tộc
VIỆT NAMLÀ NGUỒN CUNG CẤP NỘI TẠNG VÔ TẬN CHO TRUNG CỘNG
Chuyện những thiếu nữ Việt Nam bị lừa bán sang Trung Cộng xảy ra hằng ngày.
Biết bao nhiêu đường dây lừa bán những cô gái Việt Nam nhẹ dạ sang TC bị phát hiện và còn biết bao nhiêu đường dây hoạt động trong bóng tối chưa được phát hiện? Thị trường buôn bán gái Việt sang Trung Cộng, kẻ bán người mua tuy âm thầm nhưng rất sôi động. Chính quyền rất khó kiểm soát nhất là đồng bào sắc tộc vùng cao, tiếp giáp với biên giới Việt – Trung thường xuyên xảy ra hàng loạt phụ nữ bị mất tích một cách bí ẩn như trường hợp hơn 100 cô dâu Việt mất tích đã kể trên.
Đặc điểm của những thiếu nữ sắc tộc vùng cao miền Bắc Việt Nam, phần đông sắc đẹp của họ tuy không mặn mà, nhưng ưu điểm của họ là rất dồi dào sức khỏe mà giá cả lại bèo. Những đường dây kinh doanh nội tạng ở Hoa Lục chỉ cần bỏ ra tối đa là 3.000 USD để mua một cô gái Việt miền núi, rồi đưa vào lò mổ nội tạng, họ có thể bán một quả thận của nạn nhân với giá vài chục ngàn Mỹ kim. Nếu bán được một quả tim hay lá gan sẽ được giá cao hơn rất nhiều. Sau khi lấy nội tạng, xác chết sẽ bị vất vào lò thiêu hoặc vất xuống biển làm mồi cho cá mập để phi tang. Thế là xong! Đây là kỷ nghệ “KINH DOANH ĐẪM MÁU” của đường dây mua bán nội tạng tại Hoa Lục, giá mua một cô gái VN chỉ có 3.000 USD, nhưng thu lợi nhuận gắp 10 lần rất dễ phát tài.
Sau đây là những đường dây lừa bán phụ nữ Việt Nam sang TC được phát hiện trong thời gian gần đây. Xin nêu các trường hợp điển hình:
(1) Các thôn bản thuộc xã Đôn Phục (huyện Con Cuông, tỉnh Nghệ An), là vùng đất bị ám ảnh bởi các thiếu nữ đến độ tuổi “trăng tròn” là đột nhiên bị mất tích. Trưởng CA xã tên Vi Uy Tín cho biết tình hình tại địa phương, xã Đôn Phục là một xã nghèo, có 3.722 nhân khẩu và trên 80% là đồng bào dân tộc thiểu số. Anh Tín cho biết, từ năm ngoái cho đến nay, trên địa bàn xã đã có 15 phụ nữ rơi vào diện bị lừa bán sang TQ. Dừng chân tại Trường Trung học Xã Đôn Phục, thầy Trần Viết Nam, Phó hiệu trưởng cho biết 100% học sinh là người dân tộc thiểu số, các em học sinh bỏ học nhiều nhất là học sinh khối lớp 8, lớp 9 vì ở độ tuổi nầy các em có thể đi lao động và bọn xấu chủ yếu lừa gạt những em còn trẻ khỏe mạnh để bán sang TQ.
2) Thượng tá Nguyễn Thế Nghiệp, trưởng phòng Cảnh sát điều tra tội phạm, CA tỉnh Quảng Nam, cho biết: Cơ quan nầy vừa bắt thêm 4 đối tượng được xem là chân rết trong đường dây buôn bán phụ nữ xuyên quốc gia do vợ chồng Li Xue Liang, SN 1968 (TQ) và Nông Thị Bé SN 1984 (ngụ tại tỉnh Lạng Sơn) cầm đầu. Ngoài ra, đường dây còn có một số đối tượng bị bắt là Lương Thị Mằn (SN 1989), Cụt Văn Yên (SN 1982), Lương Thị Lan (SN 1992) cùng cư ngụ tại huyện Kỳ Sơn, tỉnh Nghệ An và Vi văn Hữu (SN 1993) ngụ tại xã Tà Bhing, huyện Nam Giang, tỉnh Quang Nam. Được biết đây là nhóm đối tượng chuyên lừa các cô gái dân tộc thiểu số ở Quảng Nam đưa sang Hoa Lục bán cho các đầu nậu để bán dâm hay đưa họ vào các lò mổ lấy nội tạng?
(3) Qua số liệu thống kê của CA huyện Bắc Hà, từ năm 2008 trở lại đây, tại xã Bản Phố có 78 phụ nữ mất tích bí ẩn, họ đi khỏi bản làng không rõ nguyên nhân cả năm trời không một tin tức hồi âm. Nhiều khả năng những phụ nữ Bản Phố bị kẻ xấu lợi dụng lòng tin để bị lừa đảo đưa sang bên kia giới bán.
Từ đầu năm 2010 đến nay, Bản Phố có hơn 30 người bị dụ dỗ lừa sang TC bán. Những cô gái nầy được đưa lên Mường Khương, biên giới Xín Mần (Hà Giang), Cửa khẩu Lào Cai… rồi đưa sang Tàu. Thường giá cả mỗi người vào khoảng 10 – 15 triệu đồng (khoảng 750 USD). Giờ đây, gia đình nào có con gái từ 12 đến 18 không dám cho con đi chợ phiên vì sợ bị kẻ xấu lừa gạt, dụ dỗ bán qua Tàu.
(4) Chuyện 8 cô gái tuổi từ 18 – 20 bị những chàng trai họ Sở hào hoa đất Cảng lừa bán sang Tàu làm gái mại dâm bởi chính những người tình của mình. Những chàng trai họ Sở lừa bán bạn gái của mình sang Tàu với giá từ 20 – 25 triệu đồng (khoảng 1.000 USD). Trong đường dây “Họ Sở” chuyên lừa tình các thiếu nữ nhẹ dạ bán sang Tàu đã sa lưới pháp luật gồm những tên lưu manh: Nguyễn Xuân Trường, Vũ Duy Mạnh và Trịnh Văn Cường
(5) Trao đổi với báo chí mới đây, Trung tá Nguyễn Đức Long, Phó trưởng CA Tp Móng Cái, Quảng Ninh cho biết, từ tháng 7/2014 nghi ngờ đối tượng Ngân Văn Trọng (SN 1995) thường trú tại Bản Sao, Xã Tri Lễ, huyện Quế Phong, tỉnh Nghệ An, thường xuyên qua lại biên giới Việt – Trung có biểu hiện là tội phạm mua bán người. Đến 18 giờ ngày 7/9/2014, phát hiện Ngân Văn Trọng vừa từ Nghệ An ra Móng Cái dẫn theo một nhóm phụ nữ đang dừng chân tại nhà nghỉ Hải Đăng thuộc khu 2, Trần Phú, Móng Cái. Lực lượng CA Tp. Móng Cái đã kịp thời giải thoát cho Tăng Thị Niệm, Mong Thi Thỏa, Kha Thị Diệp và Vi Thị Thuần và tên Ngân Văn Trọng đã sa lưới pháp luật.
Theo Thứ trưởng Y Tế Trung Cộng Huang Jiefu vừa tuyên bố, bắt đầu từ 1/1/2015, chính phủ nước này cho biết sẽ ngưng lấy nội tạng của tử tù, thay vào đó nguồn cung cấp sẽ đến từ những công dân tự nguyện. Hiện tại, 38 trung tâm ghép tạng của TC sẽ ngưng sử dụng nội tạng của tử tù và chuyển sang các nguồn cung cấp khác. Ngành Y tế Trung Cộng sẽ thiếu hụt nội tạng, dẫn đến tình trạng “thắt cổ chai” cung không đủ cầu. Do đó, họ đánh giá Việt Nam là nguồn cung cấp nội tạng vô tận cho kỹ nghệ “KINH DOANH ĐẪM MÁU” giá lại rẻ mạt, mua nội tạng của một cô gái VN qua đường dây buốn bán phụ nữ chỉ trả tối đa 3.000 USD mà thu lợi nhuận tới 87.000 USD làm giàu dễ dàng quá!
Để thỏa mãn nhu cầu cấy ghép nội tạng ngày càng cao, TC xuất hiện nhiều đường dây nuôi người như nuôi thú trong chuồng để lấy nội tạng. Các cô gái Việt Nam bị các đường dây buôn bán phụ nữ đưa sang Hoa Lục sẽ được phân tán và vỗ béo trong các chuồng nuôi người để chờ ngã giá. Nếu được trả đúng giá thì các cô gái nầy bị đưa vào lò mổ nội tạng. Nếu chỉ bán được một quả thận thì nạn nhân được đưa trở lại
“CHUỒNG NUÔI NGƯỜI” nghỉ dưỡng để chờ bán nội tạng lứa sau như bán tim, gan thì xác chết của họ sẽ được phi tang bằng nhiều cách, đem chôn hoặc quăng xuống biển nuôi cá mập…
Từ đầu năm 2012 tới nay, trên toàn quốc đã phát hiện hơn 300 vụ mua bán phụ nữ với gần 380 đối tượng, 490 nạn nhân. Hầu như ở địa phương nào cũng xảy ra tình trạng nầy, đặc biệt là ở các tỉnh biên giới Việt – Trung như tỉnh miền núi Lào Cai, có đường biên giới dài gần 200 km, một cửa khẩu quốc tế, 2 cửa khẩu quốc gia và nhiều đường mòn tự phát và đường biên giới bỏ ngõ nên rất khó kiểm soát nạn buôn lậu và nạn buôn người qua đường biên giới là một thách thức nghiêm trọng đối với chính quyền địa phương.
Cần phải làm gì để triệt phá loại tội phạm nghiêm trọng nầy để giữ gìn an ninh trật tự xã hội và làm thế nào phá vỡ các đường dây buôn bán phụ nữ Việt Nam qua biên giới phía Bắc? Đó là nhiệm vụ của chính quyền CHXHCNVN. Riêng tôi, chỉ còn có một cách là xin quý vị độc giả trong và ngoài nước, giúp đở bằng cách phát tán bài viết nầy đến mọi tầng lớp đồng bào, đồđặc biệt ng bào ở vùng nông thôn và vùng núi xa xôi hẻo lánh miền Bắc, hãy đề cao cảnh giác đừng để bọn buôn người lừa đảo bán qua bên kia biên giới phía Bắc.
CÁC CÔ GÁI DÂN TỘC VÙNG BIÊN GIỚI VIỆT TRUNG.KHÔNG CẢNH GIÁC LÀ “TỰ SÁT”
Xin cám ơn quý vị…
NGUYỄN VĨNH LONG HỒ
Tiết lộ thị trường chợ đen buôn bán tạng người ở Trung Quốc
Mới đây, một đoạn video lan truyền trên mạng xã hội Twitter đã phơi bày nội tình thị trường chợ đen mua bán nội tạng người ở Trung Quốc. Trong đó đề cập rằng, những quả thận được mua với giá 20.000 nhân dân tệ (NDT) nhưng được bán với giá hơn 200.000 NDT, thậm chí là 300.000 đến 500.000 NDT. Điều này một lần nữa gây ra các cuộc thảo luận sôi nổi trên mạng.
Vào ngày 25/11, có cư dân mạng đã đăng tải một đoạn video lên mạng xã hội Twitter, phơi bày câu chuyện bên trong của thị trường chợ đen mua bán nội tạng người ở Trung Quốc.
Đây là video được lấy từ Kênh Kinh tế, Khoa học và Giáo dục tỉnh Quảng Đông của Trung Quốc. Video này cho biết, mức phí mà mỗi băng nhóm buôn thận trả cho những người bán thận là không giống nhau. Ví dụ, Hồ Kiệt (Hu Jie), một thanh niên buộc phải bán thận ở thành phố Lâm Phần (Linfen), tỉnh Sơn Tây, tiết lộ rằng kẻ buôn bán nội tạng đã hứa mua một quả thận của anh với giá 40.000 NDT (khoảng 140 triệu VNĐ), nhưng vào ngày thứ ba sau khi phẫu thuật để lấy thận ra, thẻ ngân hàng của anh chỉ nhận được 27.000 NDT (khoảng 95 triệu VNĐ).
Một người nằm vùng tại tụ điểm bán thận ở Hàng Châu tiết lộ rằng: chuỗi bán thận ở Hàng Châu thậm chí còn định giá cho toàn quốc (Trung Quốc). Giá bán trực tiếp một quả thận từ người bán thận là vào khoảng 35.000 NDT (khoảng 123 triệu VNĐ). Còn nếu quả thận đã qua tay môi giới thì người mua phải trả giá gấp gần chục lần. Ngoài ra, người này còn tiết lộ, các băng nhóm buôn thận còn phát giá từ 300.000 - 500.000 NDT (1,05 - 1,75 tỷ VNĐ).
Video này cũng đã làm dấy lên những cuộc thảo luận sôi nổi giữa các cư dân mạng. Một số cư dân mạng nói rằng "thật sốc khi nội tạng người được mua bán như một thứ hàng hóa và trở thành một chuỗi lợi ích từ trên xuống"; có người trả lời rằng “kẻ đứng sau chuỗi lợi ích này chính là ‘chính quyền’ "; có cư dân mạng thậm chí còn đăng tải một đoạn phóng sự điều tra “Ironclad and Irrefutable Evidence” (Tạm dịch: Bằng chứng thép không thể chối cãi), và nói rằng phim tài liệu này mới chỉ là "một phần nhỏ của ngành công nghiệp nội tạng người không thể công khai".
Câu trả lời của cư dân mạng dưới bài tweet này không chỉ khiến mọi người nhận ra rằng hoạt động cấy ghép nội tạng của Trung Quốc đã được công nghiệp hóa, mà còn nhắc nhở mọi người rằng nạn mổ cướp nội tạng sống một cách có hệ thống và trên quy mô lớn để buôn bán kiếm lời của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vẫn còn tồn tại, hành vi này vốn đã bị cộng đồng quốc tế chất vấn từ lâu.
Ông Enver Tohti Bughda, người đứng đầu Hiệp hội Duy Ngô Nhĩ Anh Quốc và là một bác sĩ phẫu thuật ung thư đến từ Tân Cương, từng nói rằng cấy ghép nội tạng ở Trung Quốc đã được công nghiệp hóa, và nội tạng không rõ nguồn gốc ẩn chứa lợi nhuận khổng lồ.
Nguồn gốc nội tạng cấy ghép của Trung Quốc không rõ ràng, nguồn lớn nhất là tù nhân lương tâm
Vậy nội tạng không rõ nguồn gốc mà bác sĩ Enver Tohti Bughda nói ấy nghĩa là sao? Thị trường chợ đen buôn bán nội tạng có thể chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
ĐCSTQ tuyên bố vào tháng 10/2019 rằng số lượng ca cấy ghép và hiến tạng ở Trung Quốc “chỉ” đứng thứ hai thế giới, nhưng công nghệ của nước này lại đứng đầu thế giới. Tuy nhiên, theo Bitter Winter - tờ tạp chí của Ý chuyên theo dõi vấn đề nhân quyền và tôn giáo ở Trung Quốc, vào tháng 8/2019, Tiến sĩ Lý Huy Qua (Li Huige), một chuyên gia nghiên cứu về hành vi cưỡng bức thu hoạch nội tạng người của ĐCSTQ, đã chứng thực rằng nguồn tạng trong các hoạt động cấy ghép nội tạng của Trung Quốc là rất đáng ngờ.
Tiến sĩ Lý Huy Qua cho biết, thời gian trung bình chờ ghép thận ở Mỹ năm 2017 là 3,6 năm, nhưng ở Trung Quốc chỉ mất hơn 10 ngày để tìm được người hiến tạng phù hợp, điều này thực sự gây sốc. Theo số liệu do trang web chính thức của "Trung tâm Quản lý Hiến tặng Nội tạng Trung Quốc" (China Organ Donation Administrative Center) cung cấp, tính đến trước tháng 10/2019, số tình nguyện viên đăng ký hiến tạng là 1.533.717, so với con số 145 triệu người đăng ký hiến tạng tự nguyện trên 18 tuổi ở Hoa Kỳ trong năm 2018 thì còn cách rất xa. Do đó, số lượng tình nguyện viên hiến tạng ở Trung Quốc thấp hơn nhiều so với ở Mỹ.
Bác sĩ Enver Tohti Bughda cũng chỉ ra rằng, số tình nguyện viên hiến tạng và số tử tù ở Trung Quốc ít hơn rất nhiều so với số ca cấy ghép; học viên Pháp Luân Công, người Duy Ngô Nhĩ và các nhóm khác đã trở thành nạn nhân của hành vi cưỡng bức mổ cướp nội tạng của ĐCSTQ.
Ngoài ra, vào ngày 15/11/2017, đài truyền hình "TV Chosun" trực thuộc The Chosun Ilbo - nhật báo lớn nhất Hàn Quốc, đã phát sóng chương trình phim tài liệu "Điều tra báo cáo 7" do đội ngũ làm chương trình của đài sản xuất. Bộ phim có tựa đề "Chỉ bằng cách giết người, bạn mới có thể sống”, qua đó tiết lộ rằng khoảng 20.000 bệnh nhân Hàn Quốc đã đến Trung Quốc để cấy ghép nội tạng kể từ năm 2000, và hầu hết các cơ quan nội tạng được cấy ghép là đến từ tù nhân lương tâm Trung Quốc, đặc biệt là từ việc cưỡng bức mổ cướp nội tạng các học viên Pháp Luân Công. Phóng viên đã mạo hiểm đến Trung Quốc để điều tra sự việc này.
ĐCSTQ cưỡng bức mổ cướp nội tạng vì lợi nhuận khổng lồ và thậm chí giết người theo yêu cầu
Hơn nữa, theo một cuộc điều tra dài hạn của Tổ chức Quốc tế Điều tra Cuộc bức hại Pháp Luân Công (World Organization to Investigate the Persecution of Falun Gong, WOIPFG), Trung Quốc có một kho cung ứng nội tạng người sống khổng lồ. Nguồn cung chính bị nghi ngờ là hàng triệu học viên Pháp Luân Công đã bị bắt giữ phi pháp khi đi thỉnh nguyện. Quân đội, cảnh sát, tư pháp và đội ngũ y tế các địa phương trên toàn quốc Trung Quốc đều tham gia vào hoạt động mổ cướp nội tạng sống này.
Vào tháng 6/2019, Tòa án Nhân dân Độc lập của Anh, cơ quan điều tra vụ ĐCSTQ cưỡng bức mổ cướp nội tạng của các tù nhân lương tâm, đã công bố kết quả điều tra ở London, và cũng chỉ ra rằng chính quyền ĐCSTQ đã tiến hành cưỡng bức thu hoạch nội tạng trên quy mô lớn trên khắp Trung Quốc trong nhiều năm.
Kết quả của tòa án cũng đề cập rằng, thời gian chờ đợi để được cấy ghép nội tạng ở Trung Quốc là cực kỳ ngắn và số ca cấy ghép đã được thực hiện vượt xa số liệu về tình nguyện viên hiến tạng do chính phủ và bệnh viện công bố. Tòa án phán định rằng chính phủ Trung Quốc đã phạm tội mổ cướp nội tạng của những người dân vô tội.
Tuyên bố của "Tòa án Nhân dân" nêu rõ, lần đầu tiên các cáo buộc cưỡng bức thu hoạch nội tạng được phơi bày là vào năm 2001, khi đó ở Trung Quốc xuất hiện một lượng lớn các ca cần phẫu thuật cấy ghép nội tạng, và thời gian chờ đợi nội tạng trở nên ngắn bất thường. Trang web của bệnh viện Trung Quốc quảng cáo rằng, có thể đặt trước các cơ quan nội tạng như tim, phổi và thận, điều này cho thấy các nạn nhân đang bị giết theo yêu cầu.
Tờ báo quốc gia Trouw của Hà Lan đã đăng một bài viết vào ngày 4/10/2019, nhận định rằng Tòa án Độc lập đã đưa ra một kết quả "chắc nịch": "ĐCSTQ giết người để lấy nội tạng người sống, và người ta bị cưỡng bức mổ cướp nội tạng khi họ vẫn còn sống".
Cô dâu VN ở Trung Quốc: 'Địa ngục khi sống với mẹ chồng'
Bùi Thư
BBC News Tiếng Việt
"Bên mày còn gái Việt Nam không, tao muốn lấy một đứa." Đó là những lời mà chị Kiki (đã đổi tên), cô dâu Việt Nam lấy chồng Trung Quốc, kể rằng chị thường nghe nhất mỗi khi ai đó biết chị là cô dâu Việt.
Chị Kiki không phải là nạn nhân buôn người như nhiều trường hợp phụ nữ Việt Nam khác bị lừa qua biên giới lấy chồng Trung Quốc. Chị Kiki quen người chồng Trung Quốc qua mai mối và tự nguyện kết hôn sau một thời gian tìm hiểu. Tuy nhiên, câu chuyện làm dâu xứ người mà chị Kiki chia sẻ với BBC News Tiếng Việt không vì thế mà bớt phần ảm đạm.
"Họ thường nói cưới gái Việt Nam rất rẻ, đỡ tốn tiền còn gái Trung Quốc muốn cưới về thì phải cho tiền thách cưới cả tỷ bạc, kèm theo điều kiện phải có sẵn nhà và xe. Còn gái Việt Nam chỉ cần vài ba vạn tệ (tầm 100 triệu VND) là có được," Kiki kể với BBC qua cuộc gọi video từ Trung Quốc.
Khác xa những thành phố du lịch phồn hoa, vùng nông thôn Hoàng Cương, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc, nơi chị Kiki từng ở với chồng, có những làng vẫn ra ngoài suối giặt đồ vì không có máy giặt, ăn uống chỉ có rau và trứng, "hiếm lắm mới được ăn một miếng thịt".
Và với chị, nỗi kinh hoàng nhất là sống chung với mẹ chồng.
Năm 2015, Kiki, khi đó 24 tuổi, nhận được lời mai mối của quản lý người Trung Quốc làm cùng xí nghiệp và quen được với một người đàn ông Trung Quốc.
Hai người trò chuyện qua Wechat bằng cách dùng Google dịch tự động, trong 6 tháng, cô gái sinh ra và lớn lên ở Đức Hòa Hạ, tỉnh Long An đã đem lòng yêu người đàn ông này và quyết định vượt biên sang Trung Quốc, dù hai người chưa một lần gặp mặt.
"Lúc đó dáng chồng tôi thư sinh lắm, đẹp trai nữa nên khi tình cảm nảy sinh đủ nhiều, tôi quyết định để dành tiền, sang Trung Quốc với anh." Kiki cười, nhớ lại những kỉ niệm thời mới quen chồng.
Mối tình qua mạng với những hẹn ước nhanh chóng va đập với cái nghèo mà Kiki mô tả "tôi chưa từng tưởng tượng được".
Khi qua tới Hồ Bắc, chồng Kiki đưa chị lên thành phố Vũ Hán làm tạp vụ trong nhà hàng nơi anh làm việc. Ở với nhau được một năm, gia đình kêu anh đưa chị về ra măt.
"Tới đó tôi mới tá hỏa, nhà gia đình anh rất nghèo. Tôi không bao giờ biết Trung Quốc lại có vùng nghèo đến vậy," Kiki kể.
Nhà chồng dưới quê mà Kiki mô tả có một phòng khách rất nhỏ nhưng không phải để tiếp khách mà để đặt bàn thờ. Ở bên trong có hai phòng ngủ nhỏ. Bếp thì vẫn nấu bằng lò củi và nhà vệ sinh thì nằm bên ngoài.
"Tôi cũng sốc nhưng anh hứa sẽ cố gắng, mình cũng thương nên cùng anh đi làm phụ hồ vì nghề này kiếm được tiền hơn, làm được ba năm thì hai đứa để dành được một khoản. Nhưng tiền thì anh giữ hết vì tôi không có tài khoản ngân hàng và chưa có giấy tờ hợp pháp, mà dù có giấy tờ visa diện vợ chồng thì ở Trung Quốc, vẫn không được quyền làm việc vì không có giấy phép lao động."
"Trong ba năm khổ cực đó, tôi đã bỏ chạy ba lần nhưng không thành vì trong túi không có đồng nào, tiếng thì không biết, điện thoại anh cũng không cho tôi mua sim. Rồi tôi dính bầu, đến khi gần ba tháng, gia đình chồng cho 1 vạn về Việt Nam làm giấy tờ, đi chụp hình cưới, tới tháng thứ sáu thì tổ chức tiệc. Nghe vậy nhưng thực chất nó chỉ như bữa ăn bình thường, chỉ có khoảng sáu mâm, mình không được mặc áo cô dâu vì mình bầu lớn rồi, tủi hổ dữ lắm," Kiki nhớ lại.
Ngay lúc đó, Kiki thấy mình bị lừa. Nhưng chị hiểu, chồng chị thực sự muốn cưới và có con với chị, nhưng sợ chị ngại gia cảnh nên không nói thật với chị từ đầu.
Cuộc 'chạy đua tìm vợ'
Kiki không phải là nạn nhân của nạn buôn người hay lừa đảo mai mối. Nhưng chị lại là nạn nhân gián tiếp của chính sách "một con" của Trung Quốc từ năm 1979.
Với văn hóa với Nho giáo ăn sâu vào đời sống cùng với chính sách một con, nhiều gia đình đã lựa chọn phá thai - chọn nam, bỏ nữ. Hậu quả là hiện nay, Trung Quốc rơi vào tình trạng mất cân bằng giới tính nghiêm trọng và kéo dài nhất" trên thế giới.
Từ đó, các cô gái ở nước láng giềng như Lào, Việt Nam, Campuchia, Myanmar thành hàng hóa cho ngành công nghiệp mai mối đầy lợi nhuận và đàn ông Trung Quốc phải đối mặt với cuộc "chạy đua tìm vợ".
Thời báo Hoàn Cầu dẫn số liệu thống kê của cuộc điều tra dân số lần thứ 7 ở Trung Quốc công bố tháng 5 năm 2021, cho thấy Trung Quốc đang "dư thừa" khoảng 30 triệu nam giới. Trong đó có 17,52 triệu nam giới trong độ tuổi kết hôn từ 20 đến 40 độc thân và có khả năng không tìm được vợ.
Ở những vùng đặc biệt nghèo hoặc vùng sâu vùng xa ở Trung Quốc như nơi Kiki ở, nhiều người đã phải tìm cách "mua" một nàng dâu từ nước ngoài, một phương thức tiết kiệm hơn rất nhiều so với việc cưới người bản địa vì của hồi môn cực kỳ đắt đỏ.
"Trung Quốc cũng có những vùng rất nghèo khổ, còn nghèo hơn ở Việt Nam mình và hầu hết phụ nữ Việt Nam qua đây đều là gả vào những vùng nông thôn cơ cực như vậy. Gái Việt Nam gả qua đây 100% thì hết 80% lấy chồng nghèo, 60% bỏ trốn vì sống không nổi," Kiki nói với BBC.
Ác mộng sống chung với mẹ chồng
Qua cuộc gọi video, chị Kiki giở mâm cơm trưa trong bếp cho tôi xem. Bữa ăn chỉ có cơm trắng, cải thìa xào, tàu hũ muối cùng với trứng chiên. Mở tủ lạnh, chị chỉ vào ba trái táo đã héo, không có những "sơn hào hải vị" thường thấy trong phim.
Kiki nói đây là những món hàng ngày chị được ăn trong suốt 7 năm qua, ngay cả trong thời gian mang bầu.
Chị kể, cuộc sống nghèo khổ không bằng việc phải sống với mẹ chồng keo kiệt. Tiền bao nhiêu kiếm được, chồng chị không đưa cho vợ mà đưa hết cho mẹ, "nên quyền sinh sát nằm hết trong tay bà".
Kiki nhớ lại: "Mang bầu mà mình luôn thấy tủi thân vì thèm ăn, nhưng nhà chồng không cho ăn, thịt hay hải sản đều bị cấm vì mẹ chồng bảo không tốt cho thai nhi. Chỉ quanh đi quẩn lại có mấy món như cháo trắng, cải thìa, các thể loại trứng. Mùa đông lạnh cóng, tôi không có đồ ấm nhưng bà cũng không mua cho tôi bộ nào mà bắt tôi mặc quần áo của chồng, với lý do mua lúc mang bầu rồi sau này đẻ xong bỏ uống."
"Tôi làm ra tiền nhưng không được giữ, không được mua sắm gì cho bản thân. Khi đó, tôi hổ thẹn tới mức không dám đi dự đám cưới người quen. Tôi nói với chồng thì anh dẫn đi mua cái đầm 180 NDT, về chỉ dám nói mua 100 NDT, vậy mà bà còn chửi lên xuống."
"Có lẽ vì thiếu ăn nên tôi bị thai hành khiến đau nửa. Rốt cuộc tôi bị khó sanh, phải mổ, rất đau đớn vì tôi không đủ sức rặn. Nên giờ nghĩ cảnh bầu bì tôi rất ớn, tôi nói chồng, tôi chỉ sanh trừ khi không ở với mẹ chồng nữa."
Lúc sinh con được một tháng, chị Kiki kể rằng mẹ chồng bắt chị phải ngưng cho con bú.
"Bà bắt tôi cho con uống sữa hộp vì sợ bé mến mình quá rồi sau này mình ôm con trốn về Việt Nam. Tôi ấm ức đủ đường vì suốt thời gian chăm con, mẹ chồng lúc nào cũng gây áp lực. Bà coi tôi là lạc hậu, không biết chăm con. Sau này tôi mới hiểu, những lời bà nói có cội rễ từ sự coi thường người Việt Nam đã ăn sâu vào trong tâm tưởng người Trung Quốc." Kiki giải thích.
"Bé con nhà tôi dù tuổi ăn tuổi lớn nhưng bà chỉ cho nó ăn cháo trắng đậu đỏ, trứng, cải thìa, rong biển và đậu hũ vì sợ ăn ngon quen miệng lại đòi. Lâu lâu con bé mới được một hai cái bánh, uống sữa. Nhiều khi thấy cảnh vậy tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong."
Nghỉ thai sản ba tháng, Kiki phải đi làm phụ hồ lại cùng chồng, cháu ở nhà với bà nội.
"Con bé được 7,8 tháng thì mẹ chồng đi xin quần áo về, đồ người ta cho bị rách đáy nhưng bà vẫn đem về rồi lấy quần lót may vào chỗ rách. Mà đồ Trung Quốc cũng rẻ chứ đâu mắc mỏ gì. Tôi đi làm thấy cảnh đó, chịu không nổi. Tôi cầm cái quần vừa khóc vừa đưa cho chồng coi. Con gái mình đã không được ăn ngon như người ta, giờ mặc đồ rách cái đũng quần cũng phải mặc."
"Ban đầu tôi có sự hối hận khi qua Trung Quốc, nhưng tôi không sợ khổ, sợ cực vì tôi biết chồng thương tôi. Nhưng tôi sợ mẹ chồng. Bà tính toán từng li từng tí, ngay cả với cháu mình. Máy lạnh không bao giờ được mở, tủ lạnh để hai ba ngày là bà rút điện. Trong đại dịch, khẩu trang y tế dùng một lần nhưng bà bắt tôi giặt rồi xài lại. Nói chung, cuộc sống ở đây không bước lên là vào xe hơi, bước xuống là đến nhà hàng sang trọng như người ta khoe trên mạng," Kiki kể.
BBC chưa có điều kiện kiểm chứng độc lập những thông tin này.
'Săn' gái Việt về làm dâu
Tân Hoa Xã ước tính có hơn 100.000 phụ nữ Việt Nam kết hôn với đàn ông Trung Quốc. Con số này vượt xa số lượng các nước khác trong khu vực, như Campuchia chỉ có 7.000 cô dâu.
"Tôi mà ra đường, người ta biết là người Việt Nam thì hay bị hỏi: "Bên mày còn gái Việt Nam không, tao muốn lấy một đứa," Kiki thuật lại khi nói đến chuyện người Trung Quốc tìm vợ.
"Họ thường nói cưới gái Việt Nam rất rẻ, ví dụ như cưới một cô Trung Quốc thì tốn 800 triệu đến 1 tỷ VND mà còn phải mua nhà mua xe. Còn Việt Nam chỉ cần bỏ ra 300 triệu thôi, không cần mua gì nữa hết. Nếu qua mai mối thì gia đình Trung Quốc sẽ chi khoảng 15-20 vạn (525-00 triệu VND). Theo đó, ông mai, bà mối sẽ đưa cho gia đình cô dâu 1 vạn (35 triệu VND), làm giấy tờ hết 1 vạn nữa. Còn bao nhiêu họ hưởng hết. Nó như là bán người một cách hợp pháp vậy."
"Gọi là lừa bán vì bà mai hay vẽ ra viễn cảnh cuộc sống màu hồng bên Trung Quốc: có xe, có nhà, được chồng cung phụng. Nhưng thực sự qua đây lại sống không bằng chết, phải ở vùng nông thôn. Có những nhà xây tầng là thiệt nhưng vì trợ giúp của chính phủ chứ họ vẫn nghèo, cái nhà trống trơ, thậm chí không có máy giặt, phải xuống suối để giặt quần áo." Kiki mô tả vùng chị ở.
Không chỉ đối mặt với đời sống nghèo khổ, Kiki kể, nhiều chị em gái Việt Nam còn bị coi họ như máy đẻ:
"Các cô dâu Việt quay đây một hai năm đầu là bị chồng ép ở nhà để đẻ được đứa con. Sau đó họ đi làm ăn xa biệt tích, một năm về hai ba lần. Còn nàng dâu Việt phải chịu cảnh một mình ở nhà với ba mẹ chồng, tủi khổ lắm. Ăn uống thiếu thốn, bị coi khinh và mắng chửi."
"Tôi thấy mình còn may mắn. Nhiều người sinh không được con là bị đánh đập, bạo hành, thậm chí bị chồng đem bán cho nhà thổ để lấy tiền cưới vợ khác. Có người khổ quá buộc phải ra làm "hàng quay", không về ở với chồng nữa mà giấu tiền rồi bỏ trốn. Cũng có người lừa những gia đình Trung Quốc, ôm tiền thách cưới bỏ chạy. Có người thì ôm con bỏ trốn, quẫn quá họ bán luôn con để có tiền về Việt Nam."
"Vì những vụ việc như vậy mà bên này, người ta đồn với nhau là gái Việt Nam không xài được. Họ viết trên mạng là gái Việt Nam lừa đảo. Như trong khu nhà tôi, chỉ còn hai cô dâu Việt trụ lại, 5,6 người khác tôi biết đều chạy hết. Cũng vì vậy mà đình chồng không cho tôi giữ tiền vì sợ tôi cũng bỏ trốn," Kiki giải thích.
"Nó được chồng mua với giá rẻ"
Đó là lời những người hàng xóm mới của Kiki xì xào sau lưng chị bằng tiếng địa phương.
"Những người đó biết tôi người Việt Nam nên không nói tiếng phổ thông nhưng tôi nghe vẫn hiểu, họ nói kiểu xách mé là: Ờ, chắc nó được chồng nó mua với giá rẻ."
"Tôi hay được hỏi tôi những câu như: Việt Nam của mày có cơm ăn không, có đường xá đô thị không, có tivi máy lạnh không vì trong đầu họ, người Việt Nam rất lạc hậu. Đó cũng là điều mẹ chồng tôi luôn nghĩ nên bà bảo tôi không biết cách dạy con."
Khi Kiki bắt đầu nói thạo và đọc được chữ Trung Quốc, chị thường lên TikTok hay các trang mạng Trung Quốc chơi. Ai ngờ lại rơi vào cuộc "đấu khẩu" với những người Trung Quốc.
"Tôi rất ghét những người Trung Quốc nói gái Việt Nam rẻ tiền. Có người ác ý đăng hình ảnh những vùng nghèo của Việt Nam lên các trang Trung Quốc để bôi nhọ, câu like. Họ nói người Việt Nam nghèo, nói là chỉ cần cầm ba vạn tệ (105 triệu đồng) qua Việt Nam là thành tỷ phú. Họ bảo người Việt Nam quên ơn người Trung Quốc, nói mình giành đất phía Nam với họ, chiếm Móng Cái, chiếm quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa."
Kiki trầm giọng, chị nói mình từng có lúc bế tắc vì bị những người xung quanh khinh thường. Ra đường thì bị hỏi những câu khiếm nhã, lên mạng thì bị sỉ vả. Giơ cho tôi xem một tin nhắn lưu trong điện thoại, Kiki giải thích:
"Gái Trung Quốc họ đay nghiến mình dữ lắm, nói những người đàn ông giàu có thì đời nào lấy gái Việt Nam. Họ còn khuyên tôi nên biết thân biết phận, chỉ có đàn ông Trung Quốc nghèo mới đi cưới gái Việt Nam. Tôi không bao giờ xóa đi tin nhắn này. Lâu lâu vẫn đem ra cho chồng đọc và coi đó là động lực."
Khi BBC thực hiện bài phỏng vấn này, Kiki đã rời vùng nông thôn cùng gia đình chồng chuyển vào sống trong một chung cư, gần với đô thị hơn.
Chị đi học nghề và làm móng dạo và đã bắt đầu được giữ tiền. Nhưng dù ở trong căn nhà kiên cố hơn, gần với thế giới văn minh hơn thì bữa cơm hàng ngày vẫn là trứng, tàu hũ muối, cải thìa. Tới mức, khi tôi hỏi chị có còn thèm đồ Việt Nam không, Kiki lắc đầu cười bảo:
"Người ta có câu hát, ăn bông điên điển nở, nghiêng mình nhớ đất quê. Tôi giờ không còn nhớ rõ mùi vị ra sao nữa. Chắc chỉ còn trong ký ức."
Phụ nữ Đồng bằng sông Cửu Long kết hôn với người nước ngoài
Theo thống kê của Việt Nam, Đồng bằng sông Cửu Long (ĐBSCL) là khu vực có số lượng phụ nữ kết hôn với người nước ngoài nhiều nhất Việt Nam.
Trong 10 năm (2008 - 2018), vùng này đã có khoảng 70.000 phụ nữ lấy chồng nước ngoài.
Hoàn cảnh gia đình khó khăn được cho là nguyên nhân chính thúc đẩy người phụ nữ muốn dùng hôn nhân di cư là cách thoát nghèo.
ĐBSCL thường xuyên bị thiên tai, nguyên nhân chính dẫn đến cuộc sống bấp bênh của người nghèo.
ĐBSCL là một trong những điểm nóng trên toàn cầu về biến đổi khí hậu, dễ bị tổn thương bởi những hiện tượng biến đổi khí hậu diễn ra từ từ như nước biển dâng, xâm nhập mặn lẫn các hiện tượng biến đổi khí hậu diễn ra đột ngột như bão và lũ.
Một diễn tiến liên quan là tình trạng di cư lao động ở ĐBSCL ngày càng lớn - nơi này có tỷ lệ xuất cư cao nhất Việt Nam và là vùng duy nhất trên toàn quốc có tỷ lệ tăng dân số chỉ 0,1% trong giai đoạn 2009 - 2019.
Kết quả điều tra dân số và nhà ở năm 2019 cho biết ĐBSCL có khoảng 17,3 triệu người, tăng 1 triệu người so với năm 2009.
Khảo sát này cũng chỉ ra ĐBSCL có chỉ số già hóa dân số cao nhất so với các vùng khác ở Việt Nam